Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 505: Không còn đường quay đầu


Cho dù lần này Tống Nhu có ồn ào như thế nào đi nữa, ông cụ Tống cũng không để ý tới cô ta.

Các bậc cha chú khác của nhà họ Tống cũng tỏ ra bất lực và thương hại…

Họ cũng được xem như là nhìn Tống Nhu lớn lên, không ngờ cô ta lại ác độc đến mức bỏ thuốc vào trà của ông nội mình! Cô ta không dám uống đã đủ để chứng minh mọi thứ.

Tống Như đứng đó nhìn Tống Nhu từng bước rơi xuống vực thẳm, trong mắt cô sớm đã không còn chút thương xót nào.

“Kể từ giây phút cô mua chuộc bác sĩ và muốn cho tôi làm phẫu thuật, cô nên liệu trước rằng sẽ có ngày hôm nay!”

Tống Nhu trợn to mắt và khiếp sợ nhìn Tống Như: “Sao cô có thể…”

“Sao tôi có thể biết được ư?” Tống Như nhếch môi lên: “Bởi vì tôi thực sự đang mang thai.”

Mang thai!

Tống Như mang thai!

Trái tim Tống Nhu thắt chặt lại, cô ta kinh hãi nhìn chòng chọc vào Tống Như: “Không thể nào!”

“Cô không muốn để tôi mang thai vì nó sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch chiếm đoạt tài sản nhà họ Tống của cô, nhưng… Ngay cả ông trời cũng không giúp cô. Tôi sẽ giao bằng chứng này cho cảnh sát sớm nhất có thể, đến lúc đó cô đi mà giải thích cho họ đi.”

Tống Như đã chờ đợi rất lâu, khi được thực sự nhìn thấy Tống Nhu sụp đổ ngay trước mắt mình, cô càng trở nên bình tĩnh hơn.

Cô không cần lời xin lỗi và nước mắt của Tống Nhu, chỉ cần chứng minh một điều là cô có thể bảo vệ bản thân và đứa bé trong bụng mình.

Tống Như không để ý tới Tống Nhu nữa, mà đứng cùng Dương Gia Cửu và nói với các bậc cha chú của nhà họ Tống: “Với tình hình trước mắt, cháu thực sự không phù hợp để tiếp tục đảm nhiệm chức vị chủ tịch đại diện của Tống thị. Sau khoảng thời gian làm việc ở công ty, cháu đã lập ra một danh sách gồm các giám đốc điều hành có thể tạm thời quản lý công ty, ông nội và thành viên hội đồng quản trị hãy xem qua rồi đưa ra quyết định.”

Ông cụ Tống nhìn Tống Như, ông cụ há to miệng nhưng lại không thốt nên lời.

Ông phải thay mặt cho tất cả thành viên của nhà họ Tống để xin lỗi Tống Như!

Con bé đã chịu quá nhiều oan ức và áp lực vì gia đình và công ty.

“Tiểu Như, người mà ông nội tin tưởng nhất đó là cháu! Bất cứ khi nào cháu muốn, nhà họ Tống sẽ luôn có vị trí của cháu.” Trong mắt ông cụ Tống ứa đầy nước mắt.

“Cháu hiểu rồi, ông nội. Bây giờ cháu chỉ muốn sinh đứa bé ra một cách an toàn.”

Nhìn dáng vẻ hạnh phúc, vui vẻ như vậy của Tống Như…

Biểu tình của Tống Nhu từ giận dữ biến thành điên loạn, cuối cùng là cười không ngừng: “Cô đã thành mợ chủ của nhà họ Dương, còn được ông nội quan tâm và tin tưởng, nhưng mẹ cô đã chết! Mãi mãi sẽ không quay lại với cô!”

“Tống Như, cô vẫn thua tôi!”

Tống Như ngước lên và nhìn cô ta bằng ánh mắt tàn nhẫn: “Mẹ tôi vẫn ổn.”

Dứt lời, Tống Như gật đầu với đám vệ sĩ ở đằng sau, Tăng Nhĩ Ngọc được các vệ sĩ bảo vệ và bước vào.

“Không phải là trên thời sự đã nói…” Các bậc cha chú của nhà họ Tống cũng không ngờ.

Ông cụ Tống quay đầu lại và liếc nhìn Tống Nhu: “Cô không biết hối cải mà còn phạm tội bắt cóc, nhà họ Tống chúng tôi không thể giữ cô lại được nữa!”

“Không! Không thể nào!” Tống Nhu lùi về sau, cô ta lắc đầu liên tục và chỉ vào Tăng Nhĩ Ngọc: “Bà đã chết rồi mà, không thể còn sống được!”

Tăng Nhĩ Ngọc cười khẩy và nói: “Bọn bắt cóc mà cô mua chuộc quá tệ.”

“Mấy người bắt tay với nhau lừa gạt tôi! Từ lúc mới bắt đầu, ông nội đã bị mấy người thuyết phục! Mấy người đều là những kẻ lừa đảo!”

Tống Nhu điên cuồng hét to trong phòng ăn, cuối cùng bất tỉnh vì đã quá mệt mỏi.

Nhà họ Tống không ai tới đỡ cô ta.

Cô ta cứ thế mà nằm dưới mặt đất lạnh buốt, và đã mất đi tất cả…

Khi rời khỏi khách sạn Intercontinental, ông cụ Tống mới lấy lại chút lý trí.

“Nhĩ Ngọc, sau này công ty sẽ phải dựa vào con.”

Ông cụ Tống nói một câu như vậy rồi lên xe mà không ngoảnh đầu lại. Lần này, ông cụ cũng không muốn dọn dẹp tàn cục cho đứa cháu gái ác độc dốt nát ấy nữa.

Dương Gia Cửu dìu Tống Như lên xe, Tăng Nhĩ Ngọc xúc động cầm tay con gái mình: “Xong, đã kết thúc rồi, sau này đừng quan tâm tới chuyện của Tống Nhu nữa, mẹ tin sau này ông nội của con sẽ không để ý đến cô ta nữa đâu.”

“Vậy cô ta…”

“Ông cụ bảo trợ lý Hàn tìm một căn nhà ở vùng ngoại ô, cho dù Tống Nhu có muốn sống tiếp nữa hay không thì nhà họ Tống cũng đã cắt đứt quan hệ với cô ta.”

Tống Như gật đầu nhìn Tăng Nhĩ Ngọc: “Vậy mẹ có còn muốn quay lại nhà họ Tống không ạ?”

Tăng Nhĩ Ngọc mỉm cười: “Mẹ đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên cũng không có trách nhiệm và lưu luyến đặc biệt gì với ngôi nhà đó nữa. Đợi đến khi Tống Trình đi du học về hoặc ông nội của con tìm được người thừa kế phù hợp, mẹ sẽ đi du lịch khắp nơi và ngắm cảnh… Tiện thể trông nom cho con của con.”

Hai mẹ con dựa dẫm lẫn nhau…

Dương Gia Cửu đang nghe Trần Viễn báo cáo về hành tung của Phùng Hằng Viễn thông qua tai nghe Bluetooth và khẽ cau mày: “Đi theo anh ta và báo cảnh sát trước khi anh ta ra nước ngoài.”

“Gia Cửu, có chuyện gì vậy?” Tống Như thấy sắc mặt của anh rất tệ.

“Phùng Hằng Viễn tham ô công quỹ của Tống thị, còn cướp mất một số khách hàng cao cấp của công ty và chuẩn bị trốn ra nước ngoài.” Dương Gia Cửu nói ra chuyện này nhưng anh không muốn làm Tống Như lo lắng: “Anh đã để Trần Viễn báo cảnh sát, cũng sẽ giao bằng chứng mới tìm thấy gần đây cho cảnh sát.”

“Em nghĩ chắc chắn Tống Nhu có giao dịch mờ ám nào đó với Phùng Hằng Viễn. Gia Cửu, anh đừng để anh ta chạy thoát.”

Dương Gia Cửu đưa mẹ con Tống Như về nhà trước, sau đó lập tức dùng tên của Tống Như để liên lạc với một số thành viên hội đồng quản trị cấp cao, và tổ chức hội nghị video cả đêm.

Dương Gia Cửu không lộ mặt mà chỉ tường thuật lại tình huống bằng giọng nói.

“Phùng Hằng Viễn và Tống Nhu thông đồng với nhau, mưu toan chiếm dụng tài sản của Tống thị và ra tay ngay lúc Tổng Giám đốc Tăng đi công tác để bà ấy không thể về nước.”

“Sau đó, bọn chúng đánh cắp danh sách khách hàng VIP và tiết lộ cho truyền thông, rồi lần lượt mở rộng sức ảnh hưởng của tình hình và làm tổn hại đến danh tiếng của Tống thị.”

“Và vào ngày hôm qua, Phùng Hằng Viễn dùng thân phận giám đốc điều hành và thành viên hội đồng quản trị để giành lấy quỹ dự án của công ty, còn đào đi một số khách hàng lâu năm, chuẩn bị chạy trốn ra nước ngoài.”

Tất cả thành viên hội đồng quản trị hết sức kinh hãi, họ lập tức cử thư ký đi điều tra.

Quả nhiên tìm được rất nhiều manh mối, họ lập tức báo cảnh sát bằng danh nghĩa của tập đoàn Tống thị, đồng thời mời luật sự đến ngay trong đêm.

Mà ở phía bên kia, Phùng Hằng Viễn cũng bị chặn lại ở sân bay.

“Thả tôi ra, mấy người không có quyền ngăn cản tôi ra nước ngoài!”

“Thưa ngài Phùng Hằng Viễn, chúng tôi nghi ngờ anh tham ô quỹ của tập đoàn Tống thị, xin anh vui lòng hợp tác điều tra.”

Sáng hôm sau, tin tức Phùng Hằng Viễn bị cảnh sát tạm giam đã lộ ra ngoài.

Cùng lúc đó, một số paparazzi đã giấu tên nói rằng Phùng Hằng Viễn từng cho họ rất nhiều tiền, anh ta muốn họ viết báo vu khống cho Tống Như và tập đoàn Tống thị.

Lúc này, có người biết chuyện lại nhảy ra và công bố Phùng Hằng Viễn từng mua chuộc các quan chức chính phủ dưới danh nghĩa giám đốc của tập đoàn Tống thị…

Từng chuyện từng chuyện cộng lại, cuộc đời của Phùng Hằng Viễn đã đi đến hồi kết.

Mà việc anh ta cấu kết với Tống Nhu cũng bị loan truyền trong Tống thị.

Văn phòng của Tống Nhu bị đội điều tra sơ tán, cô ta mặc áo khoác đứng ngoài cửa tập đoàn Tống thị, tất cả nhân viên đều nhìn cô ta bằng ánh mắt cực kỳ chán ghét.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.