Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 152: Tin tưởng lẫn nhau


Đám fan hâm mộ của Âu Thần biểu hiện càng kịch liệt, Âu Thần lại càng thỏa mãn.

Anh ta chờ nhìn thấy Tống Như bị ép phải đứng ra xin lỗi mình. Đến lúc đó, anh ta muốn cho tất cả mọi người biết số phận khi đối đấu với mình là thế nào.

Nhưng anh ta lại không ngờ được sau khi WM nhận được cuộc điện thoại từ phòng thư ký của tổng Giám đốc Đại Thiên, đã mời ba nhà truyền thông lớn, tổ chức buổi họp báo trực tuyến để làm sáng tỏ chuyện này.

Đồng thời cũng muốn giải thích với công chúng về sự thật của chuyện này.

“Âu Thần và Tống Như đều là người phát ngôn trong loạt nhẫn cưới của thương hiệu chúng tôi, đồng thời đã ký hợp đồng, nhưng trong ngày quay phim, Âu Thần lấy lý do bị ốm đã nhiều lần từ chối trình diện để tham dự quay phim.”

“Người chịu trách nhiệm WM và nhân viên công tác của chúng tôi đã trao đổi với anh ta rất nhiều lần, cuối cùng nhận được một câu trả lời, hai ngày trước khi quay phim, anh ta mời bạn hợp tác là cô Tống Như cùng đi ăn tối nhưng bị từ chối, anh ta không hài lòng về chuyện này, cho nên lấy tất cả người đoàn làm phim làm công cụ để trả thù.”

“Những gì Âu Thần đã làm gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ tuyên truyền quảng cáo loạt nhẫn cưới WM, bởi vậy, sau khi công ty và đạo diễn thảo luận đã quyết định thay người.”

“Chuyện này không có liên quan gì đến cô Tống Như cả!”

“Điều cô ấy làm cũng chỉ là đề cử một người cho chúng tôi, mà người được chọn có điều kiện rất xuất sắc về các phương diện nên đạo diễn quyết định dùng anh ấy để thay thế vị trí của Âu Thần. Sự thật chứng minh, cuối cùng hiệu quả quay phim thật sự không tệ!”

“Chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi. Chúng tôi là phía thương hiệu vô cùng đau lòng trước biểu hiện của Âu Thần lần này cũng tỏ thái độ khiển trách trước hành vi ác liệt của anh ta cũng như những người hâm mộ của anh ta, hy vọng bọn họ có thể lý trí khi theo đuổi các ngôi sao.”

Theo thái độ chính thức của phía WM, về sau bọn họ sẽ không hợp tác với Âu Thần nữa.

Chỉ là fan hâm mộ Âu Thần không chấp nhận, ở trên truyền hình trực tiếp vẫn không ngừng gửi tới các chất vấn.

“Dựa vào đâu mà đổi Âu Thần! Lẽ nào cơ thể không thoải mái còn không thể được chậm trễ sao?”

“Bên các người quy tắc ngầm còn nói thật dễ nghe, WM trốn tránh trách nhiệm, che giấu sự thật, rõ ràng chính là bao che cho người phát ngôn của các người.”

Theo fan hâm mộ thấy, WM đã sớm không định hợp tác với Âu Thần, lấy chuyện Âu Thần bị ốm để làm ra chuyện lần này.

Còn có fan hâm mộ càng cực đoan hơn, yêu cầu Tống Như công khai xin lỗi Âu Thần, bằng không bọn họ sẽ cùng nhau chống lại Tống Như và WM và tất cả thương hiệu mà Tống Như làm người đại diện sau này.

Thấy những lời bình luận này, Trương Vân lập tức gọi Tống Như vào văn phòng Oatlets.

“Tống Như, cô làm hơi quá đáng rồi, không ngờ lại để cho WM đứng ra làm sáng tỏ thay cô?”

“Bây giờ, mỗi ngày công ty đều có phóng viên gọi điện thoại qua, cô biết vì cô mà tôi phải chịu áp lực lớn thế nào không? Ban đầu tôi còn muốn kéo Âu Thần tới chỗ Oatlets, bây giờ đều sôi hỏng bỏng không rồi.”

Khi Trương Vân nói ra những lời này, trong mắt Tống Như không có chút dao động nào, sự bình tĩnh của cô chính là thái độ duy nhất của cô.

“Tổng Giám đốc Trương, chuyện này không phải như cô nghĩ đâu.” Tiêu Dịch Trạch không đành lòng nhìn thấy Tống Như chịu uất ức nên tiến lên muốn giải thích, nhưng anh ta vừa nói một câu đã bị Trương Vân trừng mắt.

“Tôi hỏi anh sao?” Cô ta mới là tổng Giám đốc Oatlets, không ai được khiêu thích địa vị của cô ta: “Nếu như cô đồng ý ăn bữa cơm với anh ta thì sẽ có chuyện như bây giờ sao? Tôi sẽ nói chuyện với bọn họ một lần nữa, cô tìm một cơ hội xin lỗi Âu Thần đi.”

Một câu nói này đã khiến cho Tống Như nâng mí mắt lên.

“Chỉ ăn một bữa cơm sao?” Cô không nói rõ ra nhưng không có nghĩa là trong lòng không hiểu. Cô thậm chí không chất vấn Trương Vân, vì sao ở dưới tình huống biết rõ cô có gia đình còn muốn cô đi làm chuyện như vậy.

Bây giờ Trương Vân cho cô cảm thấy rất xa lạ.

“Tôi không phải là Hà Văn, không dễ điều khiển như vậy đâu. Ban đầu, cô hẳn đã biết rõ điều này.”

Trương Vân không ngờ cô sẽ nói chuyện trực tiếp như vậy!

“Cô…” Trương Vân hít sâu một hơi.

“Tôi lựa chọn Oatlets và Oatlets lựa chọn tôi, đây là hợp tác hai bên cùng có lợi, vì sao nhất định phải để tôi đi làm chuyện như vậy?” Tống Như rất bình tĩnh, khí thế mạnh mẽ của cô làm cho Trương Vân không thể không nghiêm túc đối mặt với cô.

“Đủ rồi!”

Trương Vân chợt vỗ bàn: “Hôm nay tôi nói thẳng luôn ở đây, nếu như không giải quyết được chuyện của Âu Thần, sau này cô sẽ không nhận được bất kỳ hoạt động hay vai diễn nào! Bản thân cô suy nghĩ kỹ càng đi.”

Trương Vân nói vậy là vì muốn khống chế Tống Như ở trong tay mình, nghe theo sự sắp xếp của cô ta.

Vừa ký hợp đồng với Oatlets đã bị dừng tất cả hoạt động, coi như là muốn chôn cô dưới tuyết lạnh, có mấy diễn viên có thể chịu nổi sự uy hiếp như vậy?

Tống Như không ngờ rất bình tĩnh, thản nhiên nhìn Trương Vân rồi đi thẳng ra khỏi văn phòng.

Tiêu Dịch Trạch vội vàng đuổi theo: “Tống Như… Cô cần gì phải làm như vậy chứ?”

“Chuyện tôi không biết làm cũng sẽ không bao giờ làm, nhượng bộ một lần, sau này cô ta sẽ bắt được mảnh xương mềm của tôi lại được voi đòi tiên.” Tống Như xem như đã hiểu rõ về Trương Vân, không hề cảm thấy kinh ngạc.

Tiêu Dịch Trạch lặng lẽ gật đầu. Anh ta hiểu rõ cảm nhận của Tống Như.

Trương Vân giỏi về phát hiện điểm sáng của nghệ sĩ, cũng có thể dùng nó để lợi dụng và gây áp lực khống chế nghệ sĩ của mình, ví dụ như Hà Văn và Lý Hiểu Đồng. Bọn họ có thứ không thể bỏ qua, cho nên mới bị Trương Vân bắt chẹt.

Nhưng Tống Như là một ngoại lệ.

Cô chỉ đơn thuần muốn quay phim, sẽ không vì mình nổi tiếng mà hại người khác, cũng không muốn dính vào trong vũng nước đục của giới này.

“Nếu như tôi thua vì chuyện này, bị Oatlets chôn vùi trong tuyết lạnh, anh có thất vọng không?” Tống Như đứng ở trước thang máy, khẽ hỏi thăm.

“Cô sẽ không vậy đâu.”

Tiêu Dịch Trạch trả lời vô cùng kiên định.

Anh tin tưởng Tống Như sẽ không thua, càng không thua trong chuyện này.

Tống Như mỉm cười, cô không sợ là vì cô có đầy đủ con át chủ bài để lật bàn. Cô muốn cho Âu Thần gây ầm ĩ hơn nữa, như vậy vở kịch sau này mới càng hay hơn.

Thông báo của Oatlets dừng tất cả hoạt động của Tống Như nhanh chóng được gửi ra, vừa lúc Tống Như có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi.

Cô ở nhà tưới hoa, vẽ tranh và nghiên cứu nấu nướng…

“Cuộc sống của bà Dương thật nhàn nhã.” Dương Gia Cửu đi tới phía sau cô và nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô, tiện tay cầm lấy ấm nước trong tay cô.

Tống Như nghiêng đầu nhìn một bên má của anh: “Sao thế? Anh cảm thấy em giống như một con sâu gạo à?”

“Anh ngược lại hy vọng em vẫn có thể sống cuộc sống như vậy, tự do tự tại hưởng thụ, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình này cứ để anh.”

Dương Gia Cửu sớm đã nghe nói về chuyện Oatlets, cũng biết quyết định của Trương Vân quá đáng tới mức nào. Nhưng thấy Tống Như không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, anh cũng yên lòng.

“Anh không có gì muốn hỏi em sao?” Tống Như xoay người và dùng tay vòng qua cổ của anh: “Em đã nghĩ tới vài lý do để thuyết phục anh, kết quả anh lại chẳng hỏi gì.”

Dương Gia Cửu hôn lên nhẹ trán của cô: “Không cần hỏi, anh tin em.”

“Gia Cửu…” Tống Như ở trong ngực anh, thả lỏng và nhắm hai mắt lại.

“Hả?”

“Anh thật tốt.” Bất kể bên ngoài có bao nhiêu mưa gió, cô đều có thể giảm bớt khôi giáp, yên tâm hưởng thụ thời gian khi ở cùng với anh, không cần cố gắng giải thích, bởi vì bọn họ tin tưởng lẫn nhau.

“Anh ngược lại mong chờ em và Trương Vân ầm ĩ, phòng nghỉ và phòng hóa trang của Đại Thiên vẫn chờ em đấy.”

Tống Như phì cười, những lo lắng kia đều bị quét sạch.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.