Dưới làn nước lạnh đang tuôn ra xối xả từ chiếc vòi tắm trên cao, Tịnh Kỳ thất thần cứ đứng ngây dại giữa căn phòng tắm, nước dội ướt da thịt, quần áo, mái tóc đến tâm trí mơ hồ của cô.
Khuôn mặt mỹ lệ ngửa lên cao, đôi mắt nhắm nghiền tràn đầy sự tuyệt vọng
“Tại sao? Đến cuối cùng vẫn không thể cho tôi biết sự thật!”
“Triệu Khải! Tôi là ai? Rốt cuộc tôi là ai? Vì cớ gì các người lại phải giấu diếm sự thật lâu như vậy”
Thân thể mềm yếu cứ thế phủ mình dưới làn nước lạnh, cảm giác chua xót ngày càng lấp đầy trái tim cô, cứ mỗi lần ngỡ chạm được đến điều mình trông đợi thì bàn tay đen tối ấy lại phá vỡ đi tất cả.
“Ông trời! Người thật biết cách trêu đùa”.
Mạc Tư Hàn dùng chân đá vào cửa, đưa mắt đảo quanh khắp gian phòng. Anh nhẹ nhàng đặt chén canh lên mặt bàn rồi sải bước về phía phòng ngủ.
Giường cô trống trơn, chăn mềm vẫn được gấp gọn y như lúc sớm cô rời đi. Anh đưa mắt nhìn, phía nhà tắm vẫn còn sáng đèn “Con bé ngốc nghếch này, đã uống rượu mà giờ này còn tắm sao”.
Mạc Tư Hàn gấp gáp bước tới, trông thấy cánh cửa nhà tắm đã mở sẵn từ lúc nào, cảnh tượng Tịnh Kỳ mặc quần áo trầm lặng đứng dưới làn nước, cả cơ thể vẫn ngây ngô không chút phản ứng, anh liền vội vàng đưa tay khoá chốt, giọng điệu hét lên đầy giận giữ.
– Tịnh Kỳ! Cô điên rồi hả?
– Muốn chết thì tìm chổ bên ngoài, đừng chui vào phòng tắm Mạc gia mà an nghỉ.
Tịnh Kỳ chậm chạp mở mắt, nước từ mái tóc ướt vẫn chảy đều trên khuôn mặt ửng hồng của cô. Trông thấy Mạc Tư Hàn, cô vội vã quay người, dang hai tay ôm trọn lấy vòng eo của Mạc Tư Hàn, rồi vùi cả khuôn mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh.
– Này! Nước ngập hết não cô rồi hả?
Anh đưa tay túm chặt lấy bờ vai cô, toan định đẩy ra thì giọng nói yếu ớt vang lên:
– Hàn… em lạnh!
– Hừ! Đồ điên này, cô cũng biết phản ứng như người bình thường rồi sao?
Nói rồi anh cầm lấy tay cô lôi ra khỏi phòng tắm, Tịnh Kỳ ngây ngốc để mặc cho Mạc Tư Hàn từng chút thay đồ cho mình, da thịt non mềm, trắng mịn từng lúc chợt run lên.
– Tư Hàn, Triệu Gia chết rồi!
Bàn tay Mạc Tư Hàn đang sấy tóc chợt dừng lại mấy giây, anh định lên tiếng hỏi thì Tịnh Kỳ đã tiếp lời:
– Là bị giết chết, kẻ nào đó đã ra tay sát hại Triệu Khải khi ông ấy muốn nói cho em biết bí mật về thân thế của mình từ 15 năm trước.
Mạc Tư Hàn siết chặt chiếc máy sấy trong tay, trong tâm trí lại dậy lên những đa nghi, day dứt “15 năm, lại là 15 năm, tại sao cứ phải là khoảng thời gian đau lòng đó”
Anh khẽ thở nhẹ một hơi, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
– Nói như vậy cô thật sự không phải là con ruột của Triệu Khải?
– Anh khi dễ em không phải là tiểu thư hào môn sao?1
– Tôi chỉ xem cô là người hầu Mạc gia!
– À! Em quên mất là anh chỉ đặt Mạc Tư Hàn vào trong mắt.
– Tịnh Kỳ! Đừng để tôi hong khô tóc cho cô theo cách khác!
Tịnh Kỳ khẽ nhếch miệng cười ngượng, men rượu bắt đầu khiến cô chếch nhoáng, rõ ràng cơ thể nóng lên mà cô càng lúc càng cảm thấy lạnh hơn
– Em muốn làm khám nghiệm pháp y, nhưng bị Du Lãm ngăn cản, bà ta cho rằng em vì 30% cổ phần mà Triệu Khải muốn giao nên mới làm như thế.
Mạc Tư Hàn sớm đã trông thấy vết lằn còn đỏ ửng trên má, thấy cô nói liền có chút đau lòng mà hỏi:
– Bị đánh sao?
– Ừhm!
– Hay tôi giúp cô thu mua luôn nó?
– Không cần! Một xu của Triệu gia em cũng không muốn cầm.
– Vậy giúp cô điều tra về thân thế hay là kẻ sát hại Triệu Khải?
Tịnh Kỳ ngồi yên trên giường, bóng lưng nhỏ nhắn khẽ run lên.
– Tư Hàn… Em chỉ còn anh!
Nói rồi cô nghiêng người, khẽ nằm xuống bên giường. Mạc Tư Hàn có chút bất ngờ, định nói điều gì đó rồi lại thôi, chỉ lạnh lùng đứng lên nhắc nhở:
– Ngủ đi!
Cô đã khá mệt, thân thể bị ngấm nước đã không còn sức phản ứng, đúng lúc Mạc Tư Hàn quay lưng đi thì giọng nói mềm yếu chợt vang lên:
– Hàn..Cầm lấy tay em đi!
“Hàn, tay em ở đây!”
“Hàn, anh đâu rồi, hãy cầm lấy tay em đi!”
Giọng nói thều thào của Tịnh Kỳ vừa cất lên thì gương mặt Mạc Tư Hàn cũng bổng chốc trở lên kinh ngạc, trong đầu anh chợt vang lên lời khẩn thiết của cô bé con năm đó.
Anh vội vàng quay đầu nhìn cô, rất nhanh Tịnh Kỳ đã miên man chìm vào giấc ngủ. Mạc Tư Hàn lặng lẽ đứng bên cạnh, hoảng sợ nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ mà dâng lên dự cảm đau lòng.
“Không thể nào!”
“Triệu Tịnh Kỳ không thể nào là cô bé đó được, không thể được!”
Đôi mắt Mạc Tư Hàn hằn lên những tia ai oán, dằn vặt, anh nắm chặt bàn tay rồi vội vã bước nhanh ra khỏi phòng của Tịnh Kỳ.
Trong căn phòng bao trùm bóng tối, ánh trăng là thứ duy nhất len lỏi qua tấm rèm cửa vào tận bên trong, thứ ánh sáng lờ mờ không thể nào soi rõ được bóng lưng cao lớn đó, trên mặt bàn chai Whisky Macalla đã vơi hơn nửa, Mạc Tư Hàn trầm lặng ngẩng cao đầu, chút kí ức đen tối của 15 năm trước chợt len lỏi hiện lên trong đầu anh.