Cục cảnh sát Thành Đô.
– Lâm Mỹ luật sư của cô tới rồi.
Lâm Mỹ đang ngồi co ro trên giường, nghe thấy viên cảnh sát nói liền vội vã chạy về phía cửa, vừa vặn đúng lúc Tịnh Kỳ bước vào, cô ta liền hoảng sợ kêu lên.
– Triệu Tịnh Kỳ…
– Tại sao lại là cô?
– Luật sư của tôi đâu? Mau gọi luật sư của tôi vào đây!
Lâm Mỹ ngước mắt nhìn thẳng vào viên cảnh sát, cánh tay vươn lên chỉ ngay vào mặt Tịnh Kỳ la lối.
– Tôi đã nói chuyện với người nhà của cô, bắt đầu từ bây giờ tôi chính là người đại diện pháp lí của cô.
Tịnh Kỳ vừa nói vừa đi đến giữa căn phòng, đặt chiếc túi xách trên mặt bàn rồi nhanh chóng mở laptop cùng hồ sơ liên quan đến vụ án.
Lâm Mỹ vội chạy đến trước mặt cô gào lên, sau đó đem tất cả giấy tờ quăng hết xuống sàn.
– TÔI KHÔNG CẦN!
– Cô mau cút đi, cô, và cả con nhỏ đó nữa tất cả cút hết đi cho tôi.
– MAU CÚT HẾT Điiiii…..
BỐPPP..
Tịnh Kỳ giơ tay cho Lâm Mỹ một cái tát như trời giáng, Lâm Mỹ loạng choạng đưa một tay chống xuống mặt bàn, ánh mắt đầy tức giận nhìn cô.
– Lâm Mỹ, bây giờ không phải lúc cô có quyền lựa chọn muốn hay không, mau tỉnh táo lại cho tôi.
– Bắt cóc, cưỡng ép, tung ảnh nóng huỷ hoại danh dự khiến nạn nhân tự sát, và giờ thì giết người. Cô biết tổng tất cả những tội danh đó lại sẽ phải chịu mức án như thế nào không?
Nghe xong lời Tịnh Kỳ nói Lâm Mỹ bổng chốc trở lên ngây dại, hoảng hốt túm chặt lấy tay Tịnh Kỳ.
– Không phải tôi, tôi không hề giết người… thật sự tôi không có giết Vương Tuấn Hào…, làm ơn hãy tin tôi, tôi không hề giết hắn ta… thật đấy!
– Hãy tin tôi…, hãy tin tôi đi mà…
Lâm Mỹ khóc lên như một đứa trẻ, liên tục cầm lấy cánh tay Tịnh Kỳ lắc qua lắc lại mà van nài. Tịnh Kỳ từng chút gỡ tay Lâm Mỹ ra, lạnh lùng nhìn cô ta ra lệnh.
– Nhặt chúng lên!
– Tôi sẽ giúp cô chứng minh điều đó, từ giờ hãy kể lại tất cả sự việc không thiếu một chi tiết nào cho tôi.
Lâm Mỹ vội vàng gom hết lại đống giấy tờ, đặt chúng ngay ngắn lên mặt bàn, thấy Tịnh Kỳ ra hiệu cho ngồi xuống mới mau chóng làm theo.
– Bắt đầu đi!
Lâm Mỹ căng thẳng bấm hai đầu ngón tay vào nhau, chầm chậm lên tiếng.
– Chiều qua..sau khi tan học, Lưu Thiên Uyển nói muốn ra bên ngoài ăn nên bảo tôi lấy xe đợi cô ấy.
– Thời gian khi đó?
– Lúc đó vừa tan học nên chắc khoảng 17 giờ hoặc hơn một chút.
– Vậy tại sao 17 giờ 30 phút cô mới lái xe rời đi?
– Là vì Lưu Thiên Uyển nói cô ấy hơi khó chịu nên đã xuống phòng y tế.
– Tiếp tục!
– Đến 19 giờ 30 phút thì chúng tôi rời khỏi nhà hàng, do khi ấy tôi cảm thấy hơi chóng mặt và buồn ngủ nên Lưu Thiên Uyển đã lái xe đưa tôi về.
– Vậy là suốt dọc đường cô đã ngủ trên xe?
– Khi về đến căn hộ lúc ấy cũng vừa tròn 8 giờ, thời gian hoàn toàn trùng với quảng đường từ nhà hàng đến nơi tôi ở.
Tịnh Kỳ mắt chăm chú nhìn vào màn hình, ngón tay nhanh nhẹn lướt đi trên bàn phím, mỗi lời Lâm Mỹ nói ra đều được cô sắp xếp thành một kế hoạch hoàn chỉnh.
– Vì sao khi ấy cô biết chính xác thời gian như vậy?
– Lúc đến nơi, Lưu Thiên Uyển đã gọi tôi dậy, sở dĩ khi ấy tôi để ý thời gian có lẽ vì mệt quá nên lúc thiếp đi điện thoại vẫn còn cầm trong tay. Thật ra…, sau khi thức dậy, tôi vẫn luôn có cảm giác gì đó rất lạ…
– Cụ thể?
– Không thể diễn tả được, chỉ thấy toàn thân đau nhức, cứ như đã ngủ một giấc dài vậy.
– Lưu Thiên Uyển thì sao? Cô ta dùng xe của cô để trở về chứ?
Tịnh Kỳ ngước nhìn Lâm Mỹ, dò hỏi thêm lần nữa so với những điều cô ta đã khai trước đó. Lâm Mỹ nhanh chóng lắc đầu xác nhận.
– Không có! Là cô ấy tự mình bắt xe về.
– Tịnh Kỳ hãy tin tôi, hôm qua tôi không hề gặp Vương Tuấn Hào thì làm sao có thể giết anh ta được, mặc dù trước kia chúng tôi từng có thời gian thân mật nhưng cũng chỉ là vui chơi mà thôi, sao tôi lại phải giết anh ta chứ?. Tại sao bọn họ lại đổ tội danh này lên đầu tôi?
Lâm Mỹ dường như rơi vào tình cảnh bất lực, cảm thấy bản thân thật sự oan ức khi phải cố gắng chống đỡ tội danh to lớn này.
Tịnh Kỳ mang vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn Lâm Mỹ, đem mấy tấm ảnh từ trong hồ sơ ra đặt trước mặt cô ta. Lâm Mỹ vội vàng cầm lấy chúng, trong lòng dấy lên sự tò mò to lớn.
– Cái gì đây?
– Tang vật thu giữ được ở căn hộ của cô.
Thấy Lâm Mỹ vẫn còn hoang mang cô tiếp tục giải thích.
– Gồm USB gốc chứa ảnh của Vương Tuấn Hào và Tiểu Miên, kim tiêm có chứa thuốc mê..
– Khoan đã! Những thứ này không phải là của tôi.
Nghe vậy, Tịnh Kỳ nhếch miệng cười một cách miễn cưỡng.
– Quan trọng là chúng đều có dấu vân tay của cô.
– Còn đây là hình ảnh CCTV ghi lại vào lúc 20 giờ 10 phút Vương Tuấn Hào đã bước lên xe cô sau khi cuộc gọi cuối cùng từ cô gọi tới.
– KHÔNG THỂ NÀO!
– Khi ấy tôi đã có mặt ở nhà, làm sao có thể đi cùng hắn ta được?
– Cô có người làm chứng chứ?
Tịnh Kỳ chống hai tay xuống bàn mặt đối mặt với Lâm Mỹ, dùng ngữ âm khiêu khích mà hỏi.
– Tôi…không…nhưng Lưu Thiên Uyển…
– LÂM MỸ! Đến giờ cô vẫn ngu ngốc chưa chịu hiểu rằng người đã giết chết Vương Tuấn Hào và biến cô trở thành kẻ sát nhân là ai hay sao?. Người đó chính là Lưu Thiên Uyển, kẻ cô luôn xem là người bạn thân của mình đấy.
Những tấm ảnh từ trên tay Lâm Mỹ rơi lả tả xuống dưới sàn lạnh lẽo, cú đánh bất ngờ này khiến thần trí cô càng thêm hoang mang, sợ hãi
– AAAAAA….
Lâm Mỹ hét lên một cách đầy căm giận.
– Con điếm khốn khiếp đó, nó dám đối xử với tôi như thế sao?. Sau tất cả mọi chuyện nó lại nhẫn tâm biến tôi thành một tên sát nhân..
– Tịnh Kỳ, cô phải giúp tôi, bằng mọi giá phải bắt được con khốn đó.
Lâm Mỹ hoảng sợ vùng đứng dậy, túm chặt lấy cánh tay Tịnh Kỳ mà cẩn thiết van nài. Tịnh Kỳ đem cái nhìn đa nghi đặt lên người Lâm Mỹ.
– Lâm Mỹ hẳn cô vẫn còn điều gì giấu tôi?