Mạc Tư Hàn từ phía sau nhanh chóng lao người tới, bàn tay đưa ra chạm vào mái tóc đen lạnh giá rồi chơ vơ giữa khoảng không rộng lớn.
“Không kịp nữa rồi”
Một tiếng động lớn vang lên, theo sau đó là những tiếng la hét kinh hoàng xé tan toàn bộ không gian tĩnh lặng.
– KHÔNGGGGG…….
– Aaaaaaaa…..không được….
– Tôi không cho phép…, ai cho cậu làm thế…
Tịnh Kỳ đau đớn kêu lên, vội vã chạy ngay về phía trước, Mạc Tư Hàn nhanh chóng xoay người ôm chầm lấy cô vào lòng.
– Đừng nhìn xuống!
Lời nói như mệnh lệnh xen lẫn sự van nài, Anh dùng đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của cô. Cảm giác nuối tiếc hiện rõ trên khuôn mặt Mạc Tư Hàn, chưa bao giờ anh nếm phải thất bại khi để vuột mất một sinh mệnh như vậy.
Lúc này, Lưu Thiên Uyển cùng đám bạn của cô ta từ trong căng tin bước ra, ngay khi vừa đặt chân xuống bậc thềm liền chứng kiến cảnh Tiểu Miên rơi xuống, thi thể cách chổ bọn họ không xa là bao.
Cảnh tượng kinh khoàng diễn ra ngay trước mắt khiến tất cả trở nên hỗn loạn, kẻ la hét không ngừng, người thì bỏ chạy toán loạn.
Bạch Tử Phong, Nhược Vũ cùng nhóm cứu hộ cũng vừa đặt chân tới nơi, trông thấy Tiểu Miên nằm chết trên vũng máu Nhược Vũ bàng hoàng đến độ ngất lịm đi. Chưa khi nào khung cảnh rộn ràng ở trường đại học lại nhuốm màu tang thương như thế.
Hôm ấy lại là một ngày nắng đẹp…
Ánh nắng phủ xuống thân thể bé nhỏ một thứ sắc vàng lung linh, từng dòng máu đỏ cứ thế chảy mãi, màu sắc của sự chết chóc chưa bao giờ lại đẹp đẽ và kinh sợ đến thế.
– —————
Buổi sáng ngày thứ ba sau khi Tiểu Miên ra đi, Tịnh Kỳ lặng lẽ ngồi bên bàn học của cô trong kí tục xá, đầu gục xuống bàn, mắt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Cô thẩn thờ, ôm trọn bức ảnh chụp Tiểu Miên lúc mới nhập học vào lòng.
Khi cô cùng Nhược Vũ dọn dẹp đồ đạc cho Tiểu Miên, mới phát hiện ra trong máy tính của Tiểu Miên chứa một file biểu thị bằng hình trái tim màu đỏ, trong đó toàn bộ đều là ảnh của Tịnh Kỳ, nếu như Nhược Vũ đăng tải ảnh chụp trộm của Tịnh Kỳ lên mạng xã hội bao nhiêu bức, thì Tiểu Miên sẽ coppy về bấy nhiêu ảnh, một tấm cũng không thiếu.
Ngay hôm diễn ra tang lễ Tiểu Miên, Bạch Tử Phong cũng cho cô biết thêm một chuyện. Thật ra, người hôm đó chạy đi tìm Bạch Tử Phong giúp đỡ tuy là Nhược Vũ, nhưng Tiểu Miên lại là người nói cho anh biết nơi bọn chúng đang giam giữ cô, nên Bạch Tử Phong mới có thể đến kịp lúc như vậy.
Còn khi ở khách sạn King, Tiểu Miên cũng chính là người gợi ý cho Bạch Tử Phong biết về sự vắng mặt của Tịnh Kỳ, bằng không anh chẳng thể nào biết cô đang gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
Tịnh Kỳ đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào từng ngọn cây đong đưa bên ngoài cửa sổ, chỉ thấy bản thân mới chính là nguyên nhân gây ra mọi sự thương tổn cho Tiểu Miên, bởi lẽ tình cảm Tiểu Miên dành cho cô vốn không phải là sự đố kị mà đó chính là ngưỡng mộ.
Nghĩ đến đó, nước mắt không tự chủ được mà trào ra, sâu thẳm bên trong ánh lên sự hận thù lạnh lẽo.
“Lưu Thiên Uyển, tôi sẽ khiến cô phải trả giá”.
– —————
– Vương Tuấn Hào, gọi tôi có chuyện gì?
– Lưu Thiên Uyển, đến giờ mà cô vẫn hỏi tôi câu đó sao?. Cảnh sát đang tiến hành điều tra nguyên nhân cái chết của con nhỏ đó, rất nhanh họ sẽ tìm ra người trong bức ảnh là ai, đến lúc đó cô bảo tôi phải làm thế nào?
– Là nó tự mình tìm tới cái chết, đâu ai kề dao vào cổ nó chứ?. Việc gì cậu phải gấp gáp lên như vậy.
– Ban đầu đã bảo chỉ dùng thứ đó để đe doạ cô ta, tại sao còn dám tung nó lên mạng, HẢ?
– Hừ, lúc được xơi nó một cách ngon lành thì vui vẻ là thế, đến giờ gặp chút chuyện là quay sang đổ lỗi cho tôi sao?
– CÂM MIỆNG!
– Lưu Thiên Uyển, nếu cô còn không chịu ra mặt hoặc tìm cách giải quyết đợi đến khi cảnh sát tìm tới, khi ấy tôi sẽ tự mình nói tất cả cho bọn họ.
– KHOAN ĐÃ! Vương Tuấn Hao, tôi nói sẽ bỏ rơi cậu bao giờ, chúng ta gặp nhau đi!
Lưu Thiên Uyển đứng phía ngoài cầu thang bộ, nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, vẻ mặt suy tư khó chịu, chừng vài phút sau thì đi thẳng về phía lớp học.
Vừa bước chân vào đến cửa đã thấy Lâm Mỹ – bạn thân của cô ta hét lên một tiếng đầy kinh hoàng, ngay sau đó chiếc thoại trên tay Lâm Mỹ bị quăng mạnh xuống sàn nhà.
– Tiểu Miên… là Tiểu Miên…
Cả lớp học đều bị tiếng la hét của Lâm Mỹ làm cho hoảng sợ, đến khi nghe cô lắp bắp nhắc đến cái tên Tiểu Miên thì ai nấu đều kinh hồn bạt vía.
Họ từng chứng kiến hoặc biết đến việc Tiểu Miên khoa luật bị tung ảnh nóng lên mạng, rồi uất ức đến việc phải chạy đến tầng thứ 10 khoa sân khấu gieo mình tự vẫn, còn chẳng phải để cho những kẻ ở đây cảm thấy tội lỗi về hành vi của chúng hay sao.
– Tiểu Miên ở đó…, cô ta ở đó…, kia kìa…
Chiếc điện thoại bị quăng một góc dưới gầm bàn vẫn nằm im lìm. Lưu Thiên Uyển nhanh chân bước tới cầm nó lên, dùng ánh mắt cảnh cáo đám sinh viên đang tò mò đứng nhìn.
– Không phải tôi… Tiểu Miên, không phải tôi…
Mỹ Lâm vẫn chưa hết kinh sợ, miệng không ngừng kêu tên Tiểu Miên, vừa thấy Lưu Thiên Uyển bước đến liền hoảng hốt nắm lấy tay cô ta.
– Lưu Thiên Uyển, mình sợ quá…, tại sao ảnh của Tiểu Miên lại có trong máy của mình…, lẽ nào..
– Ngậm miệng cậu lại, đây chỉ là trò vớ vẩn của ai đó mà thôi, đừng tỏ ra thái độ ngu xuẩn như vậy.
– Mình sợ lắm…, cô ta chắc hẳn hận chúng ta lắm…
– Quên chuyện đó đi, mình cảm thấy hơi khó chịu nên xuống phòng y tế một chút, cậu lái xe ra bên ngoài rồi chúng ta đi ăn.
Mỹ Lâm miệng vẫn lẩm bẩm cái tên Tiểu Miên trong vô thức, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy khi thấy Lưu Thiên Uyển rời đi liền vội vàng cầm điện thoại rồi chạy theo cô ta.