Bạch Tử Phong đứng bên ngoài hành lang, gương mặt trầm tĩnh hiện lên mờ ảo qua làn khói trắng. Hết điếu này, đến điếu khác, anh chẳng biết nó có mùi vị gì, chỉ nghĩ đến nếu không hút, bản thân sẽ phải đối diện với khoảng trống trong tim như thế nào?
Anh đưa tay tựa vào lan can, mang đôi mắt nâu đen hướng về phía bầu trời, cả thảy đều chỉ có hình bóng của cô, nó lớn đến mức bao trùm toàn bộ không gian ở nơi này.
Người phục vụ mang tới cho anh một chai Whisky Macallan, Tử Phong tháo vội chiếc cà vạt ném sang một bên, ngửa cổ lên trời uống liền một hơi dài.
Sau lưng anh, bóng dáng của Lưu Thiên Uyển vẫn luôn lặng lẽ đứng đó, cô ta tiến thêm vài bước, cúi người nhặt chiếc cà vạt giữ thật chặt trong lòng bàn tay. Sau cùng, chầm chậm đưa lên mũi, hít trọn lấy mùi hương còn lưu lại của Bạch Tử Phong.
***
Sáng hôm sau.
Lưu Thiên Đông uể oải ngồi dậy, đầu lắc qua lắc lại để tìm chút sự tỉnh táo, trông thấy bóng lưng mềm mại mới hồi tưởng đến trận kịch tình diễn ra đêm qua, bèn nhếch miệng cười một cách thoả mãn.
Hắn ghé sát khuôn mặt hôn nhẹ lên bờ vai, tay nhanh chóng đưa về phía trước ngực mà mân mê, say đắm. Triệu Giai có vẻ mệt mỏi vì hiệu quả từ dược tình mang lại nên tâm trí vẫn còn mơ màng, đến khi bị Lưu Thiên Đông kích thích, liền không tự chủ được mà kêu lên.
Đúng lúc này, ánh mắt của Lưu Thiên Đông chạm tới, nhìn thấy khuôn mặt ngoài sức tưởng tượng kia đang nằm bên dưới thân thể mình, khuôn mặt đột nhiên biến sắc hoàn toàn. Hắn mạnh bạo bóp chặt lấy cằm cô, đôi mắt như thú hoang vằn lên những tơ máu đầy giận dữ.
– Tại sao lại là cô? Triệu Tịnh Kỳ đâu?
Triệu Giai lần đầu thấy hình ảnh thô bạo của Lưu Thiên Đông, thật khác hoàn toàn với dáng vẻ đạo mạo ngày thường liền kinh sợ không dám phản kháng. Nhìn điệu bộ khó coi của Triệu Giai, Lưu Thiên Đông đẩy mạnh cô ả về phía sau, gầm lên từng chữ.
– TÔI HỎI CÔ TA ĐÂU? TRIỆU TỊNH KỲ ĐÂU RỒI?
Triệu Giai đưa tay lên xoa xoa trước cằm, bắt đầu nhìn Lưu Thiên Đông một cách đầy khinh bỉ.
– Tôi nên hỏi anh mới phải. Mạc Tư Hàn đâu?. Làm cách nào mà anh lại xuất hiện ở đây?
– Mạc Tư Hàn?
Lưu Thiên Đông ngồi dậy khoác áo choàng, vẻ mặt đầy bất ngờ nhìn vào Triệu Giai.
– Tôi bày ra tất cả chuyện này là dành cho Mạc Tư Hàn, nhưng thay vào đó là sự xuất hiện của anh. Lưu Thiên Đông, sau khi cưỡng bức tôi anh còn thản nhiên hỏi tôi về Triệu Tịnh Kỳ ư?
– Chuyện quái gì đang diễn ra đây?
Lưu Thiên Đông đứng bật dậy vừa vặn hoàn thành xong động tác kéo đai áo, hắn cơ hồ chưa thể hiểu hết được kết cục tai hại của việc nhầm lẫn này. Bèn nhìn thẳng vào Triệu Giai đầy nghi hoặc mà hỏi:
– Cô chính là người đã mời rượu và đưa thẻ phòng cho Mạc Tư Hàn?
– Và không biết bằng cách nào nó lại nằm trong tay anh đó thôi.
– Lẽ nào…, Mình đã đưa nhầm nó cho tên kia ư?
– Thật nực cười, anh muốn cô ta, tôi lại cần Mạc Tư Hàn, vậy mà chỉ vì sự ngu ngốc của anh đã phá hỏng tất cả.
Lưu Thiên Đông, uổng công chúng tôi xem anh như người nhà, vậy mà sau lưng Triệu Ninh anh lại còn thèm khát đến nó.
– CÂM MỒM!
– Cô đã nằm dưới thân tôi mà rên rỉ, còn mở miệng nói đến điều đó sao?
– Anh…
Triệu Giai uất ức không biết phải biện minh như thế nào, rõ ràng hắn ta ngang nhiên dày vò cô. Giờ đổi lại, người chịu đựng sự nhục nhã lại không phải là hắn.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lưu Thiên Đông vang lên, hắn bắt máy với một tâm trạng cực kì khó chịu.
– Chuyện gì?
– Giám Đốc, đại diện của AIM vừa liên hệ, họ nói chủ tịch Mạc muốn có cuộc gặp riêng với ngài vào lúc 10 giờ sáng nay. Tôi sẽ gửi địa chỉ ngay sau khi cuộc gọi kết thúc.
– Tại sao lại gặp riêng?
– Bên đó không nhắc đến li do ạ!
“Không lẽ… có liên quan đến cô ta”
Lưu Thiên Đông với gương mặt đăm chiêu, nhìn Triệu Giai đang loay hoay mặc lại chiếc váy 2 dây mà suy nghĩ.
Khi điện thoại vừa tắt, trong đầu Lưu Thiên Đông liền hiện lên điều gì đó khiến khuôn mặt hắn trông muôn phần phấn kích, hắn nở nụ cười gian xảo, tiến lại bên cạnh Triệu Giai, dùng đôi tay mơn trớn lấy bờ vai cô.
– Triệu Giai, Arum là gì? Tại sao Mạc Tư Hàn lại quan tâm đến cái tên này.
Triệu Giai liếc lên nhìn Lưu Thiên Đông, biết hắn là kẻ không hề đơn giản nên cố tình lãng tránh.
– Đây là chuyện riêng giữa chúng tôi, anh không cần phải biết.
Lưu Thiên Đông tức giận bóp lấy cổ Triệu Giai cảnh cáo.
– Mau nói tất cả ra cho tôi, bằng không tôi sẽ
cho Tư Hàn biết người phụ nữ có hôn ước với hắn có mùi vị như thế nào.
– Ư… Ưh… anh… anh… không được… làm thế!
– Tôi nói…
Lưu Thiên Đông vừa buông tay, Triệu Giai liền vội ra sức hít luồng không khí mà hắn vừa chặn lấy, khuôn mặt đỏ ửng nhìn tên yêu ma phía trước.
– NÓI MAU!
– Tôi không biết người đó là ai.
– Triệu Giai, cô thấy tôi là kẻ dễ chơi đùa đến thế sao?
– Là sự thật!
– Tôi chỉ vô tình nghe thấy Mạc Tư Hàn nói chuyện với ai đó, khi anh ta nhắc tới cái tên Arum này. Anh ta còn nói, đã tìm kiếm suốt 10 năm và sẽ không chịu dừng lại cho đến khi người đó xuất hiện.
– Tôi nghĩ người đó rất quan trọng với Mạc Tư Hàn, cho nên mới đánh liều mượn cái tên Arum để dẫn dụ anh ta đến đây. Ngoài điều đó ra, tôi thật sự không biết gì thêm nữa.
– Hừ…
– Vô dụng.
“Đã tìm kiếm 10 năm nay sao?”
“Mạc Tư Hàn, chờ xem tao sẽ tặng cho mày món quà gì nhé!”
Lưu Thiên Đông nhếch miệng nở nụ cười quỷ quyệt, đưa tay vuốt ve lấy bờ vai của Triệu Giai, sau đó kéo hẳn dây áo của cô ta xuống, hai tay tuỳ tiện chiếm lấy khuôn ngực căng tròn mà xoa nắn, khuôn mặt gian xảo áp sát lấy vành tai cô dẫn dụ.
– Triệu Giai, chúng ta hợp tác chút nhé!
– Đợi sau khi có được thứ tôi muốn, tôi sẽ giúp cô bước chân vào Mạc gia một cách danh chính ngôn thuận.
Triệu Giai để mặc hắn càn quấy, chỉ giương đôi mắt cùng khuôn mặt đầy bất ngờ, khi nghe thấy lời đề nghị vô cùng hấp dẫn từ hắn.