Triệu Khải quay vào bèn bị Du Lãm lớn tiếng trách móc, bà ta cho rằng Tịnh Kỳ nhân phẩm thấp kém, không xứng đến những nơi quyền quý như Mạc gia.
– Nó chỉ là thứ con hoang, ra bên ngoài bị người ta chỉ trỏ có gì tốt đẹp.
– IM NGAY!
– Tôi cấm bà nói Tịnh Kỳ như thế, con bé là nhị tiểu thư Triệu gia không phải là thứ con hoang. Triệu Khải tức giận đập tay xuống bàn.
Triệu Giai thấy vậy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Triệu Khải đỡ lời cho bà ta.
– Cha bớt nóng, là mẹ không hiểu chuyện, mẹ thực ra không có ác ý, chỉ là lo nghĩ cho Triệu gia, lo cho em Tịnh Kỳ bị người ta khi dễ.
Rồi cô ngước lên nhìn Du lãm giải thích.
– Mẹ à! Mạc gia ngài ấy không để ý thân phận mà bảo Tịnh kỳ cùng đến, còn không phải đã xem chúng ta như người nhà rồi sao?
Du Lãm thấy lời Triệu Giai nói vô cùng hợp lí liền thay đổi thái độ
– Đúng vậy, là Triệu Giai thông minh suy nghĩ thấu đáo, sau này gả qua đó cũng không sợ bị Mạc gia coi thường.
Triệu Khải thấy thế cũng yên lặng không nói gì thêm.
Một lúc sau, mấy mẹ con Du Lãm cùng nhau rời xuống phòng ăn. Triệu Khải mệt mỏi ngả người tựa vào thành nghế, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhắm lại suy nghĩ.
“Nếu năm xưa không vì cố Mạc Gia quý trọng tấm lòng của gia phụ, liền đem giao ước liên hôn truyền lại cho con cháu để giữ mối giao hảo, thì đời nào Mạc Tư Đồ kia lại chịu ngó đến một Triệu gia tầm thường này. Ai ở Đông Lăng mà không biết Mạc Tư Đồ là kẻ như thế nào? Ngay từ khi còn trẻ hắn đã là quân chủ cai quản lục tỉnh Vân Bắc, ngạo nghễ, uy nghiêm và đầy mưu tính. Tuy đã là thời đại dân chủ, nhưng Mạc Tư Đồ là kẻ không một ai dám đắc tội.”
Triệu Khải vẫn là mong không có mối hôn sự này, chỉ sợ làm không tốt lại khiến Triệu gia gặp nạn.
Ngày Mạc Gia tổ chức sinh thần cho Mạc Tư Hàn.
Triệu Giai mặc 1 chiếc váy màu đỏ theo phong cách quý tộc, trên mái tóc xoăn cài 1 chiếc nơ cùng màu có khảm ngọc trai, tuy chỉ hơn Tịnh Kỳ 2 tuổi những rõ ràng trông cô trưởng thành hơn rất nhiều.
3 mẹ con Du Lãm đang ở ngoài phòng khách chỉnh lại tư trang. Triệu Khải bước vào không thấy Tịnh Kỳ liền sai người đi tìm cô, một lúc sau thấy Tịnh Kỳ xuất hiện mà không mặc đồ ông đưa, Triệu Khải liền dò hỏi:
– Tiểu Kỳ! Sao con không mặc chiếc váy mà cha đã tặng? Con không thích sao?
Tịnh Kỳ ra vẻ ấp úng, dường như không dám nói.
– Dạ… thưa… cha… chiếc váy đó…
Du Lãm nghe vậy ở bên cạch liền khó chịu
– Ông còn mua đồ cho nó sao? Không phải mặc lại của Triệu Giai là được rồi à!
– Sao thế Tiểu Kỳ? Chiếc váy đó bị làm sao? Tiểu Kỳ nói cha nghe?
Triệu Khải vẫn ân cần hỏi, không thèm để ý lời của cằn nhằn của Du Lãm.
– Dạ! Hôm trước cha tặng đồ cho con, em Triệu Ninh trông thấy liền mượn về phòng mặc thử, đến giờ vẫn chưa chịu trả.
Tịnh Kỳ rón rén đưa mắt về phía Triệu Ninh trả lời.
Triệu Ninh nghe thấy cô nói vậy nhất thời hoảng loạn, miệng lắp bắp:
– Không có, con không có mượn của nó, nó nói láo.
– Tiểu Ninh, con cẩn trọng lời nói, đưa lại đồ cho chị con ngay!
Triệu Khải tức giận nhìn Triệu Ninh dăn đe.
Du Lãm và Triệu Giai thấy thế liền vội lên tiếng bênh vực Triệu Ninh, cho rằng cô cất đâu đó rồi tìm không ra. Tuy vậy, Tịnh Kỳ vẫn kiên quyết, một mực hướng mọi lỗi lầm về phía Triệu Ninh.
– Tiểu Ninh, nếu con còn không chịu nhận, cha sẽ cho người đến phòng con, đến lúc đó tìm ra con hãy chấp nhận chịu phạt đi.
Triệu Khải đưa tay về phía Triệu Ninh cảnh cáo. Ba Mẹ con họ tức tối nhìn chăm chăm
vào Tịnh Kỳ, Triệu Ninh biết không thể chối cãi được nữa đành hậm hực bỏ chạy về phòng.
– Cô xem thái độ của Tiểu Ninh đi!
Triệu khải cau mày nhìn Du Lãm, bà ta vội tươi cười chạy đến ngồi xuống ngay cạnh ông.
– Ông chớ tức giận, chẳng qua Tiểu Ninh chỉ là đứa trẻ, thấy đồ đẹp liền muốn mặc thử, ông đừng chấp với con làm gì!
Lúc sau, Triệu Ninh chạy tới đưa hộp quà ra trước mặt Tịnh Kỳ. Cô mở ra với vẻ mặt hoảng hốt. Triệu Khải đang ngồi trên ghế thấy vậy cũng vội chạy lại. Tịnh Kỳ giơ cao chiếc váy màu hồng lên, phía dưới nham nhở toàn là vết cắt của kéo.
Triệu Ninh hoảng hốt, mặt cắt không còn giọt máu, lời nói run sợ chỉ tay về phía Tịnh Kỳ:
– Không phải con, không phải con làm, rõ ràng lúc đó…nó lấy ra vẫn còn nguyên, con mang về cũng chưa hề mặc thử.
Lời nói ra cảm thấy có phần ngu ngốc Triệu Ninh vội vàng quay sang Du Lãm cầu cứu.
– Nói càn! Còn không phải nói trong tay Tiểu Kỳ không sao, sang đến tay con liền thành thế này sao?
Triệu Khải tức tối la mắng.
– Không phải con, không phải con, nhất định là nó làm, nhất định là nó.
Triệu Ninh vẫn chỉ tay về phía Tịnh Kỳ mà la lối om xòm.
– Đã gây chuyện còn đem đẩy cho người khác, đã vậy vẫn không chịu nhận lỗi. Du Lãm cô xem, cô đã nuông chiều nó thành loại người gì rồi?
Triệu Khải không kiềm chế được cơn giận, liền ném chiếc váy ngay dưới chân Du Lãm. Lúc này, Du Lãm biết, có trăm cái miệng cũng không phân minh được cho Triệu Ninh, cầu xin cũng là đổ thêm dầu vào lửa, liền vội vàng ngồi xuống khuyên Triệu Ninh mau chóng nhận lỗi.
– Cha, chuyện trách phạt để sau về hãng nói được không? Nếu giờ chúng ta không đi, còn không kịp nữa đâu.
Triệu Giai lên tiếng nhắc nhở, cũng là có ý giải vây cho Triệu Ninh.
Thấy Triệu Khải quay sang nhìn mình, Tịnh Kỳ cho rằng nếu ông không quá xem trọng vẻ bề ngoài, thì cô cũng không cần trang phục lỗng lẫy làm gì. Triệu Khải lúc này nhìn Tịnh Kỳ chỉ mặc một chiếc váy màu trắng đơn giản, mái tóc đen mềm mại buông xoã, liền nhận thấy chính nét bình dị này lại càng làm tôn lên vẻ đẹp cao sang, thanh thoát của con bé. Vì vậy, khi thấy Tịnh Kỳ gật đầu mĩm cười, ông cũng thuận tình đồng ý theo.
Mặc cho Triệu Ninh khóc lóc ầm ĩ, Triệu Khải vẫn ra lệnh cho người đem nhốt Triệu Ninh vào phòng, rồi cùng bọn họ vội vàng rời đi.
Lúc lên xe, Triệu Giai chợt thấy ý cười trên mặt Tịnh Kỳ, liền hoảng sợ suy nghĩ lại mọi chuyện “Chính là nó, nó cố tình dụ Triệu Ninh vào phòng. Triệu Ninh ngốc nghếch, không biết rằng nó đã giở thủ đoạn, rồi vờ để con bé có cơ hội lấy đi. Nó mới chính là người lợi dụng Triệu Ninh để gây chuyện”.
“Nhưng nó làm thế để làm gì? Chỉ vì ghét Triệu Ninh hay sao?”
Triệu Giai liền đưa mắt nhìn sang Tịnh Kỳ đang vui vẻ nói chuyện với Triệu Khải.
“Lâu nay cứ tưởng nuôi một con chó, đến lúc bị nó cắn mới biết đó lại là sói con.”