Mạc Tư Hàn từ lúc có sự xuất hiện của Tiểu Bá Chủ liền quấn lấy không rời. Lúc đầu, ngoài việc nhìn ngắm Tiểu Bá Chủ ra thì Mạc Tư Hàn cũng không biết làm việc gì thêm. Sau khi được Lệ Ái và IVy truyền dạy, rất nhanh việc chăm con đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp.
Anh có thể tính toán chính xác mọi số liệu mà người khác không bao giờ làm được, nhưng lại không thể nắm bắt nổi cơ chế vệ sinh của con trai mình. Nhiều lúc đang diễn ra cuộc họp quan trọng, nghe thấy chuông báo động reo vang. Mạc Tư Hàn phải lập tức cho dừng cuộc họp giữa chừng và chạy đi thay bỉm cho Tiểu Bá Chủ.
Lạ một điều, Tiểu Bá Chủ này chỉ ưng mỗi bàn tay vàng ngọc của cha mình rửa đít, bằng không, IVy và Lâm Tiêu có chạm vào thì cũng bị Tiểu Bá Chủ nắm tóc, cào cấu.
Mạc Tư Hàn mặc một bộ vest xanh lịch lãm, vai đeo địu, thân ảnh cao lớn lạnh lùng đứng trên tầng thứ 50 của AIM. Phía trước ngực là tiểu bá chủ miệng đang ngậm ti, ánh mắt to tròn ngây ngô nhìn ra bên ngoài.
Từ phía sau, IVy chậm chạm bước tới cất giọng đều đặn:
– Boss, đúng là sự thật ngoài sức tưởng tượng của chúng ta.
– Kết quả thế nào?
– Chính là song thai ạ.
– Vốn dĩ lần đó mèo con mang song thai. Nhưng do ảnh hưởng của phóng xạ mà một trong hai bào thai tự biến mình thành tấm chắn để bảo vệ bào thai còn lại. Điều đáng kinh ngạc là trong suốt quá trình phát triển, vỏ bọc ấy không những cung cấp dinh dưỡng mà còn giúp bào thai còn lại tránh được mọi tác nhân bên ngoài.
Mạc Tư Hàn cúi xuống nhìn Tiểu Bá Chủ, 5 ngón tay nhỏ nhắn ấy bấu chặt vào vạt áo của anh. Mạc Tư Hàn khẽ đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc nâu sữa mềm mại, dịu dàng lên tiếng
– Giỏi lắm con trai, hãy cố gắng cho cả hai nhé!
IVy không nói thêm gì, trong lòng chỉ thầm ca thán một câu “Đúng là nòi nào giống nấy, bản chất từ lúc hình thành vốn đã rất phi thường”
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Mạc Tư Hàn reo lên, vừa cầm máy đã nghe thấy giọng Lâm Tiêu gấp gáp.
– Boss, tiểu thư và Mạc phu nhân trở về Thành Đô rồi. Hiện tại họ vừa đáp xuống sân bay, nhưng có lẽ tiểu thư sẽ sớm rời khỏi đó thôi ạ.
– Tôi biết rồi.
– Boss, ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức delay mọi chuyến bay đi Anh Quốc, ngoài ra sẽ phong toả mọi tuyến đường dẫn đến sân bay.
– Không cần đâu Lâm Tiêu, cậu về nghỉ ngơi trước đi. À, nhớ thay tôi mời bác sĩ Lệ một bữa cơm nhé.
– Ngài làm sao thế?. Tại sao lại hạ lệnh rút lui?
Mạc Tư Hàn nhéo má Tiểu Bá Chủ một cái, giọng đầy sự tự tin.
– Vì tôi, đã có vũ khí bí mật rồi.
Còn phải nói, Lâm Tiêu phấn kích đến mức nào. Tâm hồn bổng chốc vui vẻ lạ thường. Giọng nói theo đó cũng tràn đầy nhiệt huyết hơn.
– Tuân lệnh thưa ngài.
– —————
Dinh thự Mạc gia.
Vì đã gọi điện thông báo trước cho Mạc lão gia, nên khi Tịnh Kỳ và Mạc phu nhân trở về đã thấy cha con Mạc gia ngồi chờ bên ngoài phòng khách. Chỉ riêng Mạc Tư Hàn thì lại không thấy bóng dáng đâu.
Lòng Tịnh Kỳ đột nhiên hụt hẫng lạ thường, trong suy nghĩ luôn tâm niệm là không muốn gặp, có gặp cũng không muốn quan tâm, vậy mà khi đạt đúng ý lại thấy trống rống đến nhói lòng.
Cẩm Y Vân nhìn thấy Mạc Tư Đồ sau 15 năm xa cách, không giấu nỗi niềm hạnh phúc mà mím chặt môi, đôi mắt phút chốc đẫm lệ.
– Lão gia…
Mạc Tư Đồ vội vã bước tới ôm chặt Cẩm Y Vân vào lòng. Suốt bao năm ông bỏ qua tình cảm mất mát trong lòng, âm thầm tìm kiếm tung tích của vợ mình. Tâm niệm duy nhất của cả hai người họ, chính là bảo vệ an nguy cho những đứa trẻ. 15 năm xa cách, 15 hi sinh, đó mới là đoạn tình cảm thiêng liêng chân quý nhất.
– Y Vân…vất vả cho em rồi.
– Lão gia, cũng vất vả cho anh rồi.
Mạc Tư Đồ xúc động ôm chặt lấy Cẩm Y Vân không rời, khoé mắt ông sau nhiều lần trộm khóc, nay cũng được rơi lệ một cách quang minh chính đại.
– Y Vân, em vẫn không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày đầu chúng ta gặp nhau.
– Anh đừng lừa rối, 15 năm em đã già đi nhiều rồi, chỉ còn anh là vẫn vậy.
– Không đâu, đối với anh em vẫn mãi là người phụ nữ xinh đẹp nhất.
– Lão gia, không phải trong ngần ấy năm qua, anh nên tìm cho mình một người phụ nữ khác sao?
– Tầm bậy, anh là đợi em.
– Thật… sao?
Cẩm Y Vân ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Đồ, ánh mắt xám đọng lại hình ảnh khuôn mặt ông vô cùng rõ nét. Mạc Tư Đồ liền âu yếm gật đầu.
– Là thật.
Đúng lúc đoạn tình cảm đang ở hồi cao trào, thì bất ngờ một giọng nói ấm ức vang lên:
– Khoan đã! Hai người có cảm thấy mình còn quên gì không?
Tư Nguyệt đứng nãy giờ ở ngay phía sau cha mình, vậy mà tuyệt nhiên trong mắt mẹ cô lại chỉ thấy duy nhất một mình người đàn ông của bà ấy.
Có thể bà trong lúc rãnh rỗi mà sinh ra cô. Sau này bận bịu liền không còn nhớ đến nữa.
– Ấy chết! Ta quên mất. Tiểu Nguyệt xin lỗi con.
Diễn biến cuộc hội ngộ phía sau Tịnh Kỳ không muốn ở lại làm kì đà, nên chậm chạp bước lên phía trên lầu. Ban nãy, cũng vì lời dụ dỗ của Tư Nguyệt mà Tịnh Kỳ mới đồng ý ở lại ngủ cùng cô bé, thành ra bây giờ nhìn cảnh nhớ người mà trong lòng trào lên cảm giác vô cùng khó chịu.
Lâm Phúc thấy vậy liền bước theo sau cô, âm thanh thân thuộc vang lên trầm ấm.
– Tiểu thư, cô thật sự không đợi ngài ấy tỉnh lại mà đã vội đi sao?
Bước chân Tịnh Kỳ chợt dừng lại, Lâm Phúc rất nhanh nhận ra trong lòng Tịnh Kỳ vẫn còn đặc biệt quan tâm đến Mạc Tư Hàn, liền bình thản nói tiếp:
– Tôi nghe Lâm Tiêu nói từ sau trận chiến trên biển Ả – Rập, ngài ấy bị thương nặng hôn mê cho đến tận bây giờ. Ngay cả với lão gia bọn họ cũng không dám nói sự thật.
Đến lúc này Tịnh Kỳ không thể im lặng được nữa, bàn tay bổng chợt run lên vài nhịp.
– Không phải anh ấy rất giỏi sao, chắc chắn sẽ sớm tỉnh lại thôi.
– Tôi cũng hi vọng là vậy, nhưng chỉ sợ sau này….Tiểu thư, hay cô đến gặp ngài ấy một chút biết đâu…
– Chú à…
Lâm phúc nghe giọng cô sớm đã tỏ ý không vui, ông liền thở dài một hơi, vài giây sau cúi đầu lên tiếng:
– Xin lỗi tiểu thư, là tôi nhiều chuyện. Tiểu thư mau lên phòng nghỉ sớm, cần gì thì gọi tôi.
Nói xong Lâm Phúc rời đi, để lại một mình Tịnh Kỳ lặng lẽ đứng trên hành lang, rất lâu sau cô mới có thể bình tĩnh mà trở về phòng.
– —————