Sức mạnh của quả bom Tsar – DR3 nổ ở Bắc Thái Bình Dương tạo ra một cơn địa chấn mạnh đến 4,2 độ richter. Quả bom tạo ra đám mây khổng lồ và có thể nhìn thấy cách đó từ hơn 1000km.
Chấn động từ vụ nổ tạo thành áp lực vòng tròn với bán kính phá huỷ 1500km. Gây nên tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả bờ biển phía nam và các vùng biển lân cận. Sóng xung kích phát ra từ vụ nổ khiến cửa kính trong phạm vi ảnh hưởng bị vỡ tung, cả chiếc tàu lớn vì sóng đánh mà không ngừng rung lắc, chao đảo.
Không tưởng nổi sức mạnh to lớn mà quả bom Tsar – DR3 gây nên, nếu như không kịp thời thay đổi mục tiêu, có lẽ nó sẽ biến toàn bộ Đài Loan thành bình địa chết chóc chỉ trong chớp mắt.
Mạc Tư Hàn ôm chặt Tịnh Kỳ trong lòng, thân hình rắn chắc bị sự rung chuyển của bên dưới mà đập mạnh vào thành tàu. Cùng lúc đó, nước biển liên tục tạo thành cột sóng lớn đổ ập xuống tàu, hết đợt này đến đợt khác không ngừng. Mấy người trên tàu ai nấy đều sợ hãi, vội vàng tìm cho mình một chổ bám vững chắc, cố gắng chống trọi chờ cho cơn chấn động qua đi.
10 phút sau, làn sóng xung kích mới giảm dần. Và mất thêm 10 phút nữa, mọi thiết bị truyền tin và liên lạc mới có thể hoạt động trở lại. Lúc này bên tai Mạc Tư Hàn văng vẳng tiếng gọi của Lâm Tiêu.
“Boss, ngài nghe tôi nói không?”
“Boss, ngài thế nào rồi, làm ơn hãy trả lời tôi đi”
Mạc Tư Hàn nhíu mày đỡ Tịnh Kỳ ngồi dậy, chỉnh lại chiếc tai nghe siêu nhỏ bên trong mũ bảo hộ.
“Tôi đây, tôi và Tịnh Kỳ đang ở trên tàu phía tây cảng HongKong, cậu cho máy bay qua đây đón chúng tôi. Thông báo với bệnh viện HongKong chuẩn bị bác sĩ tốt nhất. Tịnh Kỳ bị thương nặng, cần phải mổ gấp”
“Tuân lệnh thưa ngài, tôi sẽ tới đó trong vòng 5 phút nữa”
Ngay sau đó, chiếc không hạm đã xuất hiện ngay phía đầu con tàu, Mạc Tư Hàn nhanh chóng ôm Tịnh Kỳ lên phía trên. Vì là không hạm dùng trong không quân quân sự, nên đích thân Mạc Tư Hàn phải liên hệ xin lệnh để được bay vào thành phố. Đối với Mạc Tư Hàn, bất kì một quốc gia dù là bé nhỏ cỡ nào, cũng cần phải được tôn trọng quyền lãnh thổ chủ quyền. Dù việc chỉ cần nghe đến tên anh, thì cũng đã khiến cho đường bay rộng mở nghênh đón rồi.
Rất may vết thương trên vai Tịnh Kỳ không vào chổ hiểm, nhưng cô lại mất rất nhiều máu, cộng thêm cơ thể suy nhược nên thời gian hồi phục có lẽ sẽ rất lâu.
Mạc Tư Hàn vừa bước ra khỏi phòng mổ, bổng ngực anh dội đến cơn đau dữ dội, rồi bất ngờ ho ra một ngụm máu, khiến Lâm Tiêu đứng gần đó mất hết cả hồn vía, vội vàng chạy đến đỡ lấy anh.
Ngồi trong phòng cấp cứu, nhìn đám bác sĩ đang vây lấy xử lí thương tích trên người mà Mạc Tư Hàn không khỏi nóng ruột gằn lên.
“Các người, nhanh một chút”
Vốn dĩ, khi tháo băng gạc cũ trên người Mạc Tư Hàn do hậu quả của bom từ trường gây ra thì họ đã rất kinh sợ. Bởi khắp nơi đều đầy dẫy vết tích còn đang há miệng, máu rượm thấm đỏ cả băng gạc. Còn bây giờ, trông thấy dáng vẻ và thần khí từ người đàn ông mặc quân phục này toát ra, khiến ai nấy đều kinh sợ hơn gấp nhiều lần.
“Boss, IVy muốn gặp ngài”
Lâm Tiêu thận trọng đưa điện thoại đến trước mặt Mạc Tư Hàn.
“Tôi nghe đây”
“Boss, vượt xa dự đoán ban đầu của chúng ta là 5.000km2, mà bụi phóng xạ từ vụ nổ có thể phân tán trên khu vực rộng đến 7.000km2. Tôi đã thông báo sơ tán mọi hoạt động trên biển, bao gồm dân cư ở khu vực bán đảo phụ cận theo lệnh của ngài”
“Tốt lắm, liên hệ với Binh chủng hoá học – Bộ Quốc Phòng các khu vực bị ảnh hưởng phóng xạ, lập tức tiếp nhận trường hợp nghi nhiễm và xử lí bụi phóng xạ, mọi chi phí và thiết bị, AIM sẽ cung cấp hoàn toàn”
“Vâng thưa Boss”
Vừa ngắt cuộc gọi với IVy, Mạc Tư Hàn đã vội ra lệnh cho Lâm Tiêu, điều máy bay sang anh quốc để đưa Bạch Tử Phong về Hong Kong trông chừng Tịnh Kỳ. Nghe xong, Lâm Tiêu không khỏi khúc mắc, anh còn cho rằng Boss sẽ ở lại điều trị thương tích cùng tiểu thư Tịnh Kỳ chứ.
“Boss, ngài đang bị thương rất nặng, nên ở lại đây, việc còn hãy để chúng tôi lo”
“Henry là một kẻ vô cùng ranh ma, các người vốn không phải là đối thủ của hắn”
“Nhưng vết thương…”
“Không sao, giúp tôi chuẩn bị thuốc và đồ y tế cần thiết, chúng ta lập tức lên đường”
Ngay sau đó Mạc Tư Hàn thay một bộ quân phục màu đen, bên ngoài khoác áo măng to dài, đến đôi găng tay da và giày cổ cao đặt riêng cũng đều là màu đen nốt. Tất cả tạo nên dáng vẻ uy nghi, cùng khí chất đầy quyền lực sinh sát. Thứ màu này, nó khiến kẻ ngoài cảm thấy sự lạnh lùng cao ngạo, còn người bên trong thì an tâm mà giấu đi thương tích.
Mạc Tư Hàn và Lâm Tiêu liền lập tức xuất phát,
sau khi nhận được tin tức từ hạm đội hải quân gửi về, họ đang đuổi theo tàu chiến của Henry xuất phát từ Đông Bắc đảo Ai – Len tiến vào vùng Biển Ả – Rập, đích đến là Ả Rập Xê – Út, thuộc khu vực Trung Đông. Đây cũng chính là nơi tập trung nhiều thế lực của Henry nhất.
“Rất có thể tiêm kích M4 đã đón Henry ngay khi dù của hắn đáp xuống Manila. Lâm Tiêu, tăng tốc đi, nhất định phải gặp được tàu của chúng ta trong vòng 2 giờ nữa”
Mạc Tư Hàn ngồi trên không hạm, ánh mắt chăm chú theo dõi sự chuyển động của tàu chiến do vệ tinh GPS gửi về.
– —————
2 giờ sau.
Vùng Biển Ả – Rập ( Ấn Độ Dương)
Không hạm của Mạc Tư Hàn đã đáp xuống chiếc tàu Tybe- 45, là tàu khu trục phòng không hiện đại nhất của Hải quân Hoàng gia Anh.
Lúc này, khoảng cách giữa tàu Tybe – 45 và tàu chiến JM – 81 của Henry không quá 10 hải lý.
Henry vừa đáp xuống tàu JM – 81 không bao lâu thì nhận được tin Đông Bắc đảo thất thủ, mạng lưới bảo an nhân lúc tiêm kích xuất phát đã bị Mạc Tư Hàn tấn công, dưới sự giúp đỡ của hắn, toàn bộ đã bị đội đặc vụ Anh khống chế hoàn toàn.
Bây giờ, hắn chỉ có thể chạy trốn vào vùng Trung Đông may ra mới có thể đảo ngược được cục diện, nhưng sự thật rất khó khăn khi mà chiếc khu trục Tybe – 55 đang đuổi đến gần bọn họ. Ngay lập tức, Henry cho thả hàng chục quả bom từ trường xuống biển, ngay khi ném xuống, nó lập tức biến thành thuỷ lôi đồng loạt công phá tàu Tybe -55.
Rất nhanh, rada thụ động tầm xa đã phát ra tín hiệu, Mạc Tư Hàn đứng bên ngoài thành tàu, đưa ống nhòm lên cao rồi nhếch miệng khẽ cười.
“Henry, một trò không nên chơi lại nhiều lần. Nên nhớ, mày chỉ là kẻ tạo ra thứ bỏ bọc bên ngoài, còn người tạo ra cốt lõi bên trong mới chính là tao”