Tịnh Kỳ nhìn đồng hồ trên tay, thấy vẫn còn sớm liền qua siêu thị phía đối diện mua ít đồ.
Tuy ở Mạc gia, Mạc Tư Đồ luôn xem cô như con gái, lại cho cô cuộc sống đầy đủ, nhưng Tịnh Kỳ vẫn luôn nhớ rõ về lời hứa năm đó, rồi cô sẽ phải rời đi, vì vậy trước lúc ấy cô phải tự tay dọn sẵn cho mình một con đường.
Ngày bé cô chăm chỉ lao đầu vào học, sau này lớn hơn chút thì làm thêm bên ngoài, nhận dạy kèm, tư vấn pháp luật…
Ban đầu gặp khá nhiều khó khăn do cái nhìn về tuổi tác và sự tin tưởng. Về sau thông qua sự giới thiệu của giáo sư ở trường đại học, chứng tỏ được khả năng của mình, cô trở thành người đại diện tư vấn pháp lí về hành chính, lao động, thương mại… cho một số công ty tư nhân, các tổ chức hay cá nhân đơn lẻ.
Tuy đã trãi qua vô số cuộc thi sát hạch lẫn thực hành, cũng như đã có chứng chỉ Luật, nhưng cô vẫn phải chờ tấm bằng thạc sĩ để gia nhập Liên Đoàn Luật Sư Thế Giới, mang về tấm bằng luật cao cấp nhất. Đó mới chính là bước đệm chắc chắn bảo vệ cuộc đời cô.
Cô lái xe về thăm Triệu Khải. Nửa năm trước Triệu gia xảy ra biến cố lớn, Triệu Quân – con trai cả của Triệu Khải được thông báo là đã mất tích, khả năng lớn đã tử vong trên chiếc du thuyền ROSE vào thời điểm nó phát nổ trên sông Thames nước Anh. Triệu Khải bay sang đó ở suốt 1 tháng, cuối cùng hết hi vọng, lại ngã bệnh nên đành quay về.
Trước kia, nhờ có Tịnh Kỳ giúp đỡ công ty của Triệu Khải đã mở rộng quy mô phát triển lên rất nhiều. Sau cú sốc lớn lần này, Triệu Khải bệnh tình thêm nặng phải rời bỏ vị trí, công ty rơi vào tình trạng khó khăn do giá cổ phiếu giảm mạnh, liên tiếp hợp đồng bị đối thủ cướp đi. Tịnh Kỳ mấy tháng trước vừa phải lo học vừa phải lo chạy khắp nơi từ ngân hàng, nhà máy, đối tác cho tới nhân lực… mới có thể ổn định cho đến bây giờ.
Khi đã qua giai đoạn khó khăn thì mẹ con Du Lãm đứng ra tranh quyền tiếp quản. Dù sao cũng không phải là của cô, cô chỉ có thể báo đáp được Triệu Khải đến mức đó, còn lại sau này thành hay bại cô sẽ không can thiệp nữa.
Thấy xe của Tịnh Kỳ về, Thím Trương giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa chào hỏi.
– Tiểu Thư! Lão gia vừa uống thuốc xong, vẫn còn đang thức.
– Thím Trương, có khách đến sao?
Tịnh Kỳ đưa mấy túi đồ thực phẩm vừa nãy mua ở siêu thị cho thím Trương, ngó thấy chiếc xe lạ đậu bên ngoài liền hỏi.
– Dạ! Là cậu Thiên Đông, bạn của đại tiểu thư, nghe cô ấy nói là thiếu gia nhà họ Lưu của tập đoàn xây dưng Lưu thị.
Tịnh Kỳ bước vào phòng khách, thấy người đàn ông họ Lưu đang ngồi trò chuyện cùng Triệu Giai và Triệu Ninh. Vừa trông thấy Tịnh Kỳ, Lưu Thiên Đông như bị hút hết hồn phách, vẻ mặt ngơ ngẩn nhìn cô không chớp mắt.
Tịnh Kỳ mặc một chiếc đầm vest dài tay màu đen, được thiết kế với chất liệu cao cấp mềm mại. Với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo, làm lộ ra những đường cong mê người, cộng thêm thần thái gợi cảm càng khiến cô muôn phần quyến rũ mà không mất đi vẻ sang trọng cùng khí chất thanh cao.
Cô đi lướt qua như chưa hề thấy họ. Triệu Ninh thấy thái độ cô như vậy liền lớn tiếng nói, tay chỉ về phía Lưu Thiên Đông.
– Tịnh Kỳ, chị không thấy ai đang ngồi đây sao? Chị có biết đây là…
Hắn ta vội vàng đứng dậy, bước nhanh về phía Tịnh Kỳ, bàn tay đưa ra hướng trước eo cô.
– Chào Tịnh Kỳ. Anh là Lưu Thiên Đông năm nay 27 tuổi, giám đốc công ty xây dựng Lưu Đông, hân hạnh được biết em.
Tên Thiên Đông này vừa nhìn liền biết ngay là một kẻ háo sắc, hám danh, ánh mắt đầy lưu lợi, miệng lưỡi đầy tâm cơ, vẻ bề ngoài chỉ đánh lừa được những người như mẹ con Du Lãm.
Tịnh Kỳ không thèm để ý đến bàn tay đang đưa ra, vẻ mặt bất biến nhìn Triệu Ninh trả lời:
– Thấy chứ! Chỉ là không muốn bất lịch sự khi xen vào cuộc trò chuyện của mấy người.
– Tịnh Kỳ, em đừng cho rằng có Mạc gia nâng đỡ liền không coi ai ra gì. Đây dù sao vẫn là ở Triệu gia.
Triệu Giai biểu cảm có chút uỷ khuất, vẫn là đang cố diễn cho ai đó xem. Lưu Thiên Đông bị cô lờ đi cảm thấy có chút xấu hổ, bèn ngượng ngùng quay sang trấn an Triệu Giai.
– Quân Tử Ẩn Thân, Tiểu Nhân Lộ Diện, về sau chị nên cẩn thận một chút.
Tịnh Kỳ thở dài một nhịp, mang hàm ý nhắc nhở rồi nghoảnh mặt đi lên phía trên lầu.
Triệu Ninh cho rằng hành động vô phép đó sẽ làm Lưu Thiên Đông thấy được phẩm giá hèn kém của Tịnh Kỳ, liền được đà kể đủ chuyện bêu xấu cô trước mặt Lưu Thiên Đông. Nhưng ngược lại, đầu óc hắn bây giờ chẳng còn chứa nổi điều gì, vì thứ duy nhất khiến hắn mê đắm lúc này chính là khuôn mặt và thân hình mà hắn vừa trông thấy.
Trước kia, hắn có dịp quen biết với Triệu Giai nhưng nghe tin cô ta có hôn ước liền thôi không quan tâm tới nữa. Sau này mới biết tin con trai trưởng Triệu gia qua đời, Triệu Khải lâm bệnh nặng. Đây chính là thời cơ của hắn, lợi dụng tình cảm của Triệu Ninh dành cho mình, Lưu Thiên Đông tỏ ra hết sức nhiệt tình, dùng toàn lời ngon, tiếng ngọt, không tiếc công sức đầu tư cho mấy mẹ con bọn họ, vậy nên Du Lãm khó lòng bỏ qua mối hôn sự béo bở như hắn.
Nhưng giờ đây, khi Lưu Thiên Đông vừa gặp Tịnh Kỳ thì liền mê mẩn vẻ đẹp cùng khí chất của cô. Không ngờ tới Triệu gia vẫn còn một đứa con gái hoàn mỹ như thế này. Công ty Triệu gia giờ chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của hắn, lúc này mục đích chính là Triệu Tịnh Kỳ, bằng mọi giá hắn phải có được cô.
Lưu Thiên Đông nhìn theo bóng Tịnh Kỳ bước lên trên lầu, Ánh mắt chứa đầy dục vọng thèm muốn, hắn đưa đầu lưỡi liếm lấy vành môi, nở nụ cười xảo quyệt đầy hứng thú.
– Tịnh Kỳ, em phải là người phụ nữ của tôi.