Thính giác của Tạ Diêm vốn nhạy như radar.
Trời chưa sáng hẳn, hắn đã nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ bên ngoài phòng.
Âm thanh rất khẽ, như thể ai đó cố tình giảm nhẹ mọi cử động.
…Tạ Diêm nằm im chờ đợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hé cửa liếc nhìn.
“Tách!” Đèn phòng khách bật sáng dưới tay Tạ Diêm. Nguồn phát ra tiếng động hóa ra chỉ là chiếc máy làm sạch không dùng nước của khách sạn đang xoay vòng.
Và Sở Thập Hàm – đứng ngay cạnh cỗ máy. Bóng người ấy khựng lại như thú rừng bị đèn pha rọi trúng, rồi lùi một bước theo phản xạ.
Hmm? Lạ thật – hôm nay “cái đuôi nhỏ” lại không bám dính như mọi khi?
Môi Tạ Diêm nhếch lên một nụ cười đầy mưu mô, cố ý tiến thêm vài bước về phía Sở Thập Hàm: “Cậu đang làm trò gì vậy, Sở Thập Hàm?”
Điều bất ngờ là Sở Thập Hàm khẽ ngả người ra sau: “Không có gì.”
Tạ Diêm càng thêm hứng thú, một tay vòng qua eo Sở Thập Hàm chặn đường rút lui, tay kia nhấn nút tắt máy: “Đồ bẩn thì gọi dịch vụ giặt là, cần gì phải tự làm?”
Đây là lần đầu Tạ Diêm chủ động tiếp xúc gần, nhưng Sở Thập Hàm lại phản ứng khác thường: “Ở đây có sẵn máy rồi…”
Chiếc máy im bặt. Qua lớp kính mờ, Tạ Diêm nhận ra thứ bên trong: ga giường của Sở Thập Hàm.
À… Tạ Diêm nhướn mày hiểu ra: Làm bẩn ga giường rồi lại ngại ngùng…
Thì ra “em trai hờ” của mình đã lớn thật rồi.
Tạ Diêm suýt nữa không nhịn được nụ cười đang trào lên khóe môi.
“Tạ Diêm,” Sở Thập Hàm nhìn biểu cảm của hắn, gương mặt lạnh tanh như băng, “Rất buồn cười sao?”
Tạ Diêm nheo mắt, cố giấu đi ánh mắt híp híp đầy hứng khởi.
Sở Thập Hàm quay đầu đi, tránh ánh nhìn trêu chọc của hắn, nhưng khóe mắt vẫn lưu lại nụ cười nửa miệng của Tạ Diêm. Cậu nhịn… rồi lại nhịn…
Cuối cùng không chịu nổi, quay người nắm chặt cổ áo Tạ Diêm: “Cười cái gì? Tất cả là do anh…”
“Do tôi?” Tạ Diêm giả vờ suy nghĩ, thong thả giơ hai tay đầu hàng, “Được rồi, tôi không nên đề nghị xem phim, làm hư hỏng trẻ con. Nhưng tôi nghĩ cậu nên trách khách sạn tại sao lại cung cấp loại phim này…”
Như nước đổ đầu vịt.
Sở Thập Hàm buông tay, quay đi chỗ khác, chẳng thèm để ý đến hắn nữa.
Tạ Diêm nhận ra đôi tai Sở Thập Hàm đang ửng lên một màu hồng phơn phớt.
Thật lòng mà nói, Tạ Diêm vốn chẳng ưa tiếp xúc thân thể với ai. Chỉ cần bị chạm vào áo cũng đủ khiến hắn khó chịu, huống chi là bị túm cổ áo như thế này.
Nhưng trêu chọc Sở Thập Hàm lại mang đến một niềm vui kỳ lạ.
Có lẽ sau thời gian dài tiếp xúc, hắn nhận ra Sở Thập Hàm không giống những kẻ tiếp cận mình với động cơ khác.