[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 107


Sức mạnh tinh thần cấp SS đối với nhiều người là đích đến cả đời khó chạm tới, nhưng với Tạ Diêm thì chẳng đáng gì.

Khi luồng tinh thần lực ào ạt tấn công Tạ Diêm, Sở Thập Hàm hơi nhíu mày, vừa định vận lực thì Tạ Diêm đã một tay kéo cậu về phía sau, tay kia giơ lên—

Rầm!

Tinh thần lực của Thượng tướng Đàm bị một lực lượng cường đại hơn nghiền nát tan tành. Tạ Diêm liếc nhìn ông ta, thân hình bật lên xông tới!

Thượng tướng Đàm giật mình, lập tức giơ súng bắn! Nhưng Tạ Diêm như một cỗ máy quái vật, né tránh chính xác từng viên đạn, lao thẳng đến.

Đừng nói là vũ khí nóng, ngay cả cơ giáp xuất hiện cũng chẳng đáng để Tạ Diêm để mắt.

Năng lực nghịch thiên này là cái gì vậy?

Tạ Diêm đưa tay đánh vào cổ tay Thượng tướng Đàm, khẩu súng plasma rơi xuống, bị hắn chộp lấy, xoay điệu nghệ một vòng rồi ném về phía sau:

“Đồ chơi cướp được tặng vợ nè.”

“……” Sở Thập Hàm đỡ lấy khẩu súng, dù đây là trận chiến sinh tử, nhưng Tạ Diêm xem ra chỉ coi nó như trò chơi, toàn thân toát lên vẻ lười nhạt.

Ờ phải, còn không cho cậu động thủ nữa, xem cậu như búp bê mỏng manh sao?

Khi súng bị đánh rơi, Thượng tướng Đàm lập tức dùng cùi chỏ đánh tới, cố tạo khoảng cách: “Sở Thập Hàm đâu rồi?”

Vẫn không tin à? Tạ Diêm khẽ nhếch mép, tinh thần lực bùng nổ lần nữa, ập thẳng vào Thượng tướng Đàm!

Rầm!

Thượng tướng Đàm bị đánh văng thẳng vào vách đá, rồi lăn xuống đất.

Ông ta nhổ ra một ngụm máu, vừa định đứng dậy thì đã thấy nòng súng chĩa vào trán.

Sở Thập Hàm đang ngồi xổm, tay cầm khẩu súng Tạ Diêm vừa ném, nhắm thẳng vào Thượng tướng Đàm.

Tạ Diêm thản nhiên kéo lại ống tay áo hơi nhàu trong chiến đấu: “Sở Thập Hàm chẳng phải đang ở ngay trước mặt ngươi sao?”

Thượng tướng Đàm đảo mắt nhìn Sở Thập Hàm một lúc, xác nhận không phải ảo giác, bỗng “hiểu ra”: “Ngươi khống chế Sở Thập Hàm? Thí nghiệm đã hoàn thành rồi?”

Được, lại tự suy diễn.

Dù thế nào cũng không chịu tin Sở Thập Hàm sẽ phản bội mình.

Nói chính xác hơn, là không tin Sở Thập Hàm lại hôn hắn.

“Trước kia các ngươi từng coi nhau là bạn chứ?” Thượng tướng Đàm giận dữ quát lên, “Sao có thể nhẫn tâm làm chuyện này với Sở Thập Hàm?”

Tạ Diêm nhìn ông ta với ánh mắt khó hiểu: “Làm chuyện gì?”

“Ngươi còn dám hỏi!” Thượng tướng Đàm tức đến nghẹn họng, “Bắt Sở Thập Hàm… làm trò cười cho ngươi? Thật là đồi bại!”

“À.” Tạ Diêm thuận miệng tiếp lời, “Ta làm vậy đấy, sao nào? Không những có thể bắt Sở Thập Hàm chĩa súng vào ngươi, còn có thể bắt em ấy ăn cùng ta, uống cùng ta, ngủ cùng ta…”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.