[Chủ Công] Lỡ Chạm Huynh Đệ Tốt Của Bạn Trai Thì Phải Làm Sao?

Chương 90


Nhóc hạt dẻ ôm đầy lương thực và quần áo trong tay, đến nỗi không còn tay nào để gõ cửa, giơ chân ngắn cũn đá vào cánh cửa…

“Ca ca… ừm…” Bé kem viên đang đứng sau cửa định gọi anh thì bị hất văng cùng cánh cửa, ngã dúi dụi xuống sàn.

“Tiểu Thập!” Cục hạt dẻ vội vã quăng đồ đạc trên tay lên ghế, cúi xuống ôm lấy bé kem viên.

Bé kem viên nhăn mặt ngẩng đầu, với tay nắm lấy bàn tay anh.

Nhóc hạt dẻ áy náy nắm chặt tay em: “Xin lỗi, anh bận tay quá nên…”

Lời chưa dứt, cục kem dưới sàn bỗng dùng hết sức kéo mạnh, khiến anh cũng ngã nhào theo. Bé kem viên bình tĩnh ôm chặt lấy anh, hai tay nâng mặt nhóc hạt dẻ rồi “chụt” một cái thật kêu:

“Ca ca.”

Nhóc hạt dẻ: “…”

Tiểu Thập sao lại biết nũng nịu đến thế.

Cục hạt dẻ hơi nhíu mày, bế cục kem viên đứng dậy, vừa bóp nhẹ má em vừa nói: “Ừm… anh rất sợ em sẽ bị người khác dỗ đi mất…”

Đáng yêu thế này, chắc chắn nhiều kẻ muốn bắt cóc lắm.

“Không đâu,” bánh kem viên ngẩng mặt để mặc anh vuốt ve, “em chỉ theo ca ca thôi.”

Tay nhóc hạt dẻ đang véo má em bỗng khựng lại. Cậu do dự một lúc, liếc nhìn đống đồ vừa mang về: “Anh…”

“Hôm nay có người gõ cửa,” bánh kem viên đột ngột cất tiếng.

Nhóc hạt dẻ khựng lại, quay người: “Ai vậy?”

“Không quen. Tóc trắng xoăn dài, mắt đỏ, mặc đồ… rất nhiều tiền.” Bé kem viên nhíu đôi lông mày nhỏ xíu, “Không giống người tốt, em không mở.”

Nhóc hạt dẻ im lặng nhìn em hồi lâu, rồi gượng gạo nở nụ cười, véo nhẹ má em lần nữa: “Không mở cửa là tốt rồi.”

Bánh kem viên nghiêng đầu: “Ca ca?”

Nhưng cục hạt dẻ đã chuyển ánh mắt về túi lương khô mang về. Cậu đưa cho em một chiếc bánh nhỏ: “Ăn trước đi, Tiểu Thập.”

Bánh kem viên gật đầu, bẻ đôi chiếc bánh trên tay rồi đưa nửa to hơn cho ca ca.

Sau bữa ăn, nhóc hạt dẻ chạy quanh nhà, bày biện từng món đồ vừa mang về.

Bánh kem viên ngồi trên chiếc giường ọp ẹp, theo dõi ca ca với đôi mắt to tròn. Em nhận ra lần này anh mang về nhiều thứ hơn mọi khi: “Ca ca cần em giúp không?”

“Em đi ngủ đi.” Nhóc hạt dẻ lắc đầu, cẩn thận xếp từng túi lương khô rồi buộc chặt lại. Từ trong gói đồ lấy ra mấy bộ quần áo mới.

“Quần áo, nhiều quá.” Bé kem viên chớp mắt, cố nói một cách khéo léo: “Ca ca, có hai bộ… hình như rộng quá.”

Tay hạt dẻ khựng lại. Cậu quay sang cười với em: “Rộng ư? Ừm… vậy đợi em lớn mặc nhé?”

Bé kem viên đứng hình. Cái đầu nhỏ thông minh chợt hiểu ra điều gì, “bịch” một cái nhảy khỏi giường, lao vào ca ca.

Nhóc hạt dẻ suýt ngã nhào vào đống lương thực vì cú ôm bất ngờ, cậu ôm chặt em, bật cười: “Làm gì thế? Đợi anh lên giường rồi ôm không được à?”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.