“Ưm…”
Tạ Diêm nắm lấy cằm Sở Thập Hàm hôn mạnh, nhìn cậu chao đảo rồi ngã xuống.
Alpha có chỗ nào không tốt chứ? Dễ bảo lại tràn đầy sức mạnh, thể lực vượt trội khiến cậu dù bị đẩy đến mức ý thức mơ hồ vẫn có thể quỳ gối không để Tạ Diêm can thiệp.
Tạ Diêm nheo mắt, một tay nắm lấy eo Sở Thập Hàm tận hưởng thành quả lao động miệt mài của “bạn học Tiểu Thập”, ung dung như một quý ông đích thực.
Sở Thập Hàm vừa thở hổn hển vừa liếc nhìn biểu cảm của Tạ Diêm. Cậu đã bị dồn đến đường cùng, vậy mà người ca ca này vẫn điềm nhiên, không hề nao núng.
Như thể mọi nỗ lực quyến rũ của cậu đều vô dụng.
Gương mặt Sở Thập Hàm lạnh đi vài phần. Đột nhiên cậu quỳ thẳng dậy, túm lấy cổ áo Tạ Diêm, cắn mạnh vào môi hắn rồi đè xuống!
“Ưm…!” Hai người cùng rên lên.
Sở Thập Hàm xé toạc cổ áo Tạ Diêm, vừa thở gấp vừa cất giọng: “Ừm… cứ tưởng… anh không… hứng thú… với em… ư!”
Tạ Diêm đột ngột đẩy mạnh lên, cắt ngang lời Sở Thập Hàm. Hắn kéo cậu vào lòng, thì thầm bên tai: “Nghe thấy không? Tiểu Thập.”
Bên tai Sở Thập Hàm là nhịp tim cuồng loạn của Tạ Diêm, hòa cùng nhịp đập hỗn loạn của chính mình, ngọt ngào và cháy bỏng.
“Không hứng thú với em, tim anh đâu có thể đập nhanh thế này.” Hôn lên môi cậu một cái thật mạnh khiến Sở Thập Hàm mềm nhũn, Tạ Diêm khàn giọng: “Anh chỉ sợ em không chịu nổi thôi.”
Sở Thập Hàm cố gượng quỳ dậy, nhưng chỉ run rẩy vài cái rồi đuối sức vòng tay qua cổ Tạ Diêm, nửa người đổ dồn vào hắn.
“Tiểu Thập, hết sức rồi à?” Tạ Diêm hôn lên vành tai đỏ rực, giọng trầm khàn: “Nhưng tay anh giờ không thể đỡ em thì sao?”
Sở Thập Hàm dựa đầu lên vai hắn, thở hồi lâu mới khẽ nói: “Không đỡ được… thì cứ đè mạnh thế này.”
Bàn tay Tạ Diêm khựng lại.
“Tạ Diêm.” Sở Thập Hàm hôn lên cổ hắn, giọng khàn đặc: “Anh tỉnh táo từ lâu rồi, đúng không?”
“Bị em phát hiện rồi.” Tạ Diêm cười khẽ, rồi hung hãn chiếm lấy đôi môi Sở Thập Hàm, không chút nương tay xóa sạch vẻ tỉnh táo cuối cùng trên gương mặt người trong lòng.
…
Khi Tạ Diêm bưng nước vào, vừa kịp thấy Sở Thập Hàm định đứng dậy nhưng loạng choạng phải vịn vào đầu giường.
“Nghỉ đi đã.” Tạ Diêm bước tới ôm cậu vào lòng, “Muốn làm gì? Anh giúp.”
Sở Thập Hàm ngước lên với vẻ mặt vô hồn: “Tạ Diêm, anh còn nhớ em là alpha không?”
Bàn tay Tạ Diêm khựng lại.
Sở Thập Hàm cố ý quàng tay qua cổ hắn: “Muốn lấy thứ anh… vào trong người em ra, anh cũng giúp luôn à?”
Tạ Diêm cười khẽ, đưa cốc nước ấm cho cậu: “Cũng không phải không được.”
Sở Thập Hàm ngồi trên giường uống nước từng ngụm nhỏ: “Tạ Diêm, anh lừa em. Không đeo gì thì đâu có nhỏ lại.”