“Sở Thập Hàm nhất định là cố ý!” Tạ Cẩn An bước theo người phục vụ về phòng trưng bày, giọng đầy bực bội. “Hắn lấy đâu ra nhiều tiền thế? Theo con, lẽ ra nên bỏ cuộc đấu giá, để hắn tự lộ mặt…”
“Tạ Cẩn An, sự nông cạn của cậu thật đáng sợ.” Tạ Mục khẽ chống gậy xuống đất, không thèm ném cho y lấy một ánh nhìn. “Cậu tưởng buổi đấu giá không kiểm tra tài sản? Nếu không có tiền, liệu họ dám để hắn nâng giá? Một khi mặt dây về tay họ, điều kiện đặt ra sẽ không còn là tiền nữa.”
Tạ Cẩn An cáu kỉnh: “Làm sao hai người đó đột nhiên có nhiều tiền thế? Chắc chắn là làm chuyện mờ ám…”
“Với bản lĩnh của Tạ Diêm, kiếm tiền bằng cách chính đáng còn dễ hơn ăn kẹo.”
Tạ Cẩn An nghẹn lời, lí nhí: “Ngài rõ ràng thiên vị hắn…”
Tạ Mục trầm giọng: “Ta chỉ trọng dụng người có giá trị. Một alpha cao cấp và một omega tầm thường, cậu nghĩ ta sẽ chọn ai?”
Nếu không phải lão gia ra mặt, hắn đã không buông tha Tạ Diêm – vũ khí sắc bén ấy.
Còn Tạ Cẩn An? Chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao.
“Huống hồ, cậu còn nông cạn đến thế,” Tạ Mục trầm giọng, “Thật khó tưởng tượng có thể mang lại giá trị gì cho ta.”
Tạ Cẩn An cắn chặt răng, nắm chặt vạt áo. Tạ Mục chê y vô dụng, Tạ Phục cũng xem thường y… Nếu y được nuôi dưỡng trong Tạ gia từ nhỏ như Tạ Diêm, y nhất định cũng sẽ làm được mọi thứ Tạ Diêm làm! Lão gia cũng sẽ yêu quý!
Tất cả đều là do Tạ Diêm cướp đoạt!
“Vì vậy, đừng tự ý hành động nữa. Ta sẽ dọn đường cho cậu.” Tạ Mục từ từ nhìn về phía cánh cửa kho chứa đồ, “Chúng ta nhất định phải lấy được chiếc mặt dây này.”
Chỉ là một chiếc dây chuyền thôi, có gì đáng giá? Tạ Cẩn An bĩu môi, đã lớn tuổi rồi còn tin vào “rồng” như thể mình hiểu biết lắm vậy.
“Thưa ngài Tạ,” nhân viên ở cửa đồng loạt cúi chào, “Ngài còn việc gì nữa ạ?”
Còn? Tạ Mục nhíu mày, người phục vụ bên cạnh lập tức bước lên: “Ngài Tạ đến để nhận vật phẩm đấu giá.”
Nhân viên cửa ngớ người nhìn nhau: “Nhưng vật phẩm ngài đã nhận rồi mà?”
“Làm sao có chuyện đó được!” Người phục vụ cao giọng, “Tôi vừa mới cùng ngài Tạ từ khu khách mời tới đây…”
“Không… không thể nào,” nhân viên trợn mắt, “15 phút trước, ngài đã tới nhận đồ rồi, chúng tôi còn có cả bản ghi nhận diện mống mắt và camera…”
“Các người bị lừa rồi,” Tạ Mục mặt mày âm trầm, giọng nói tối tăm vang lên, “Tên đó đi đâu?”
…
“Tạ Mục” dường như đang vội, bước chân hấp tấp, tay cầm chiếc hộp gỗ tinh xảo, đi nhanh dọc hành lang ra phía ngoài.
Đột nhiên, bước chân gã khựng lại, dừng hẳn.
“Ngài Tạ.” Có người chặn đường.
Tạ Diêm thong thả bước tới: “Lâu không gặp, không muốn trò chuyện chút sao?”