Cao Đình vừa vào tới phòng khách trong thấy Hàn Kỳ mặt đầy u ám nhìn cô.
Tiểu Bắp cũng rung sợ trốn sao lưng mẹ. Hắn lạnh giọng hỏi:
“Em đưa con đi đâu?”
Cao Đình nói nhỏ cho bé con lên lầu nghỉ trước, còn mình đến gần ngồi xuống cạnh Hàn Kỳ.
“Tiểu Bắp muốn dạo phố, em đưa nó đi lòng vòng.”
Hàn Kỳ bán tính bán nghi hỏi lại: “Thật sự không có ai khác?”
“Không ạ!” Cao Đình lắc đầu, nhưng hai tay lại hồi họp bấu vào nhau.
Hàn Kỳ trong thấy thì khẳng định Cao Đình dâu mình chuyện gì đó.
“Em lên nghỉ đi!”
“Dạ!” Cao Đình bước lên lầu, ngoái lại quan sát thấy Hàn Kỳ gọi điện cho ai đó, giọng điệu vô cùng hung hãng, tuy nhiên không nghe rõ được nội dung.
Cao Đình vào phòng ôm bé con đang ngủ, bỗng Tiểu Bắp lên tiếng: “Mẹ ơi… Ba Hàn Kỳ hung dữ quá.”
“Suỵt… Con nhỏ tiếng thôi.”
Hàn Kỳ nút bên ngoài đã nghe rõ lời nhóc con nói, dồn hết cơn thịnh nộ vào nắm đấm, xoay người bỏ ra xe lái đến quán bar.
“Rõ ràng mình yêu cô ấy trước, tại sao Hàn Trúc chết rồi, cô ấy vẫn không chọn mình.”
[…]
Cùng lúc này ở quán Bar, Châu Đông Vũ uống say mèm, bốc điện thoại gọi cho Hàn Kỳ đến rước.
Hàn Kỳ cũng nhanh chóng đến quán bar mang Châu Đông Vũ qua khách sạn ngủ đỡ. Sau khi lau mình giúp nam nhân, anh gọi ngay cho Trác Hàn Đình đến canh, dù sao họ cũng là một đôi.
Bỗng Châu Đông Vũ hất văng điện thoại của Hàn Kỳ, chưa kịp nhận thức rõ vẫn đề thì đã bị Châu Đông Vũ cưỡi lên người.
“Này… Châu Đông Vũ… Tôi là Hàn Kỳ.”
Châu Đông Vũ hôn vào vành tai Hàn Kỳ kèm lời ma mị: “Chính vì anh là Hàn Kỳ nên tôi mới yêu.”
Hàn Kỳ đang phản kháng kịch liệt đơ ra vài giây, mà cùng lúc này điện thoại dưới sàn đang nhảy giây rất nhanh.
Trác Hàn Đình nghe rõ mồn mọt lời vừa rồi. Nước mắt trào ra, ném phăng điện thoại đi.
“Con mẹ nó… Cẩu huyết.”
Anh ta phi lên giường trùm chăn lại khóc.
Phía bên này Hàn Trúc kháng cự đến kiệt sức, lúc buông xuôi, thì may có tiếng gõ cửa. Châu Đông Vũ lơ là bị Hàn Kỳ đắm té xuống sàn. Nhưng không may cho Hàn Kỳ, Châu Đông Vũ tóm chân anh kéo lại.
“Đồ khốn… điên rồi hả?”
Hàn Kỳ chửi bao nhiêu càng tăng thêm hưng phấn cho đối phương, thế là bị ném trở lại giường.
Nguy thật rồi! Lúc này Hàn Kỳ hoan mang tột độ, không ai có thể vào cứu anh sao?
– “Reng reng.”
Vừa may chuông điện thoại của Châu Đông Vũ reo. Anh ta nhõm dậy bắt máy.
“Nhảy ranh… Về nhà chưa?”
Cha Châu Đông Vũ hét toáng lên trong điện thoại, khiến anh ta tỉnh rượu hơn phân nửa, quay qua thấy quần áo Hàn Kỳ không nguyên vẹn liền tắt máy, lại tủ lấy áo choàng khoát vào cho Hàn Kỳ. Rồi vào phòng tắm xả nước hạ dục hoả, miệng thì lẩm bẩm.
“Mẹ kiếp… Mình làm trò gì vậy? Anh ta ghét mình mất…”
Sau hơn hai tiếng hại nhiệt, anh ta bước ra, thì Hàn Kỳ đã đi mất, mi tâm nỗi lên tia thất vọng.
“Đi rồi sao?”
Anh ta ngã xuống giường, dừa hai tay lên cao xoa bóp tưởng nhớ lại những điểm nhạy cảm trên thân thể mĩ nam trắng trẻo.
“Cảm giác không tệ.”
[…]
Hàn Kỳ lái xe về nhà vào phòng tắm rửa kỳ cọ thật kỹ.
“Đùng là dơ bẩn mà…”
“Hức… Hức…”
Tiếng khóc của Hàn Kỳ, Cao Đình lướt ngang nghe được, vội vào xem có chuyện gì?
Thấy Hàn Kỳ tự cào cơ thể chảy máu, ôm đầu co ro trong góc, vòi sen nước lạnh không ngừng rơi.
“Hàn Kỳ… Anh… Anh có sao không?”
Cao Đình tắt vòi sen chộp lấy khăn tắm bao bọc người Hàn Kỳ, ôm anh ta vào lòng vỗ về.
Hàn Kỳ bị ám ảnh cưỡng chế do thuở bé bị cưỡng chế ái dục đồng giới, vẫn đang được bác sỹ tâm lý điều trị.
“Lấy thuốc giúp anh.” Hàn Kỳ chỉ về hướng tủ đầu giường, Cao Đình nhanh chóng tìm được hủ thuốc, dốc lấy một viên móm cho Hàn Kỳ.
Dìu anh ta lên giường đắp chăn lại, thật sự Hàn Kỳ rất tốt với cô, dù mang bệnh tâm lý nhưng bây lâu vẫn cố gắng lo cho mẹ con cô. Ân tình của Hàn Kỳ quả thật cô không sao trả hết…
“Hàn Trúc giá như anh bên cạnh em lúc này thì hay biết mấy.”
Vừa dứt câu nguyện ước, liền có một tin nhắn đến, giở ra xem:
“Cao Đình… Em ngủ chưa?”
Cao Đình kiểm tra kỹ số diện thoại lạ hoắt.
“Là ai lại gửi dòng tin kỳ lạ này chứ?”
“Ai vậy?”
Cô nhắn tin phản hồi, bên kia liền bá đạo gửi file ảnh tự sướng.
“Hàn Trúc, Cô vô thức thốt nên cái tên Hàn Trúc, rồi chợt nhận ra đây là Nam Viễn, thất vọng tràn ngập trong tim.
“Sáng mai em rảnh không?”
“Làm gì?” Cao Đình không hiểu sao, cảm giác với người này thân thuộc lạ thường. Cách soạn ký tự tin nhắn khá giông Hàn Trúc hồi mới tán tỉnh cô, lúc đáy còn mạo danh tên Từ Triết.
“Lễ khai mạc phim, anh muốn em tham dự.”
“Nhưng…”
“Quyết định vậy nha!” Bên kia thả icon chúc ngủ ngon, kèm một file ghi âm giọng nói chúc ngủ ngon.
Nam Viễn bên này sờ vào phần ngực trái đến vai, lướt trên hình xăm hoa bách hợp, đôi mắt có chút đâm chiêu.