Luồng gió thổi qua lật trang cuối quyển tiểu thuyết… Nam chính được nữ chính tha thứ… End..
[…]
Xế chiều.
“Các người tránh ra!” Trác Hàn Đình bị đám thuộc hạ lực lưỡng bao dây ép vào tường gỗ. Nơi đây là hầm rượu âm trong lòng đất ở bến tàu Hàn Châu.
Chúng lần lượt cởi áo khoe cơ bắp cuồng cuộn cùng trái cây, khiến mặt Trác Hàn Đình tái xanh, tay chân run rẫy, anh ta là dân công tử bột không có một tất võ nào, lại có sức hút mỹ nam.
“Ai cho phép các người tạo phản hả?” Trác Hàn Đình bốc điện thoại gọi cho Vân Dương, nhưng tính hiệu chập chờn, bọn họ vẫn kiên nhẫn đợi anh ta gọi điện xong.
“Không đúng!” Lúc này Trác Hàn Đình nhìn về hướng chúng, và nhớ ra Vân Dương bảo chiều nay anh tới đây sẽ gặp được Châu Đông Vũ.
Quả nhiên bản thân đã bị Vân Dương tính kế, lúc này đầu dây bên kia đã có người bắt máy.
[Tôi nghe!]
“Đồ khốn kiếp! Mày… Mày đã làm gì Châu Đông Vũ hả?”
Giọng đáp trả đầy khiêu khích: [Ai nha! Mới gặp hắn vài ngày đã muốn trao thân cho hắn rồi sao?]
Trao thân? Trác Hàn Đình lơ mơ trong ý nghĩ đó, anh là trai thẳng, không thể có ý nghĩ hoang đường đó với tên Châu Đông Vũ, nhưng giết người thì anh không làm, nhưng có thể Vân Dương đã làm.
“Mày… Mày đã giết luôn Châu Đông Vũ sao?”
Bên kia là một tràn pháo tay khen ngợi: [Thông minh lắm, đáng được thưởng nam nhân.]
“Mày…!” Trác Hàn Đình nhìn đám nam nhân đang tiến đến áp sát mình vào đường cùng, đám vệ sỹ của anh chỉ có một tên trung thành nhưng hắn vừa bị đánh thuốc mê rồi.
“Vân Dương… Tao đã giúp mày trả thù, thế mà mày vong ân bội nghĩa…!”
[Ha.. Ha… Anh trai khác mẹ ơi! Anh nghĩ tôi tha thứ cho mẹ con anh sao?] Hắn gằn giọng giận dữ: [Phá nát gia đình hạnh phúc của tao! Hại mẹ tao chết]
5 Năm trước Vân Dương được cha ruột Trác Tầm đem về bắt kế thừa sự nghiệp, dưới sự dẫn dắt của Trác Hàn Đình. Vân Dương muốn có tiền đồ để quay về trả thù Hàn Trúc và dành lại người mình yêu, còn khi đó Trác Hàn Đình nung nấu ý định hại Hàn Trúc không hạnh phúc trong tình yêu vì hại em họ mình chết.
Trác Hàn Đình lợi dụng Vân Dương làm bàn đạp trả thù, thật không ngờ Vân Dương không đơn thuần như anh nghĩ. Hắn ta đã ủ mưa hại cả anh.
– ” Soạt.”
Từng mảnh vải trên người Trác Hàn Đình bị xé toang, nhìn phía xa thấy máy quay phim. Trác Hàn Đình hoảng loạn vùng vẩy.
“Đồ khốn, Vân Dương…tao đã tốt với mày, sao mày đối xử với tao như vậy!”
[Mày tưởng tao không biết mày dùng tao thí chốt à? Công ty là tao dành được, mày lại cho tao làm phó giám đốc, rồi tuyên bố phá sản…]
Vân Dương đâu cam tâm để đứa con oan như Trác Hàn Đình nắm đầu.
[Mày giết chết em trai của tao? Thì mày phải trả giá!]
[…]
Dứt lời Vân Dương cúp máy, khoé môi cong lên gian ác: “Đồ con oan, mày nghĩ qua mặt được tao sao?”
…
Cao Đình đang tìm cách thoát khỏi biệt thự vừa bước xuống sân đã chạm mặt Vân Dương sắc lạnh bước vào.
Cô lập tức bị hắn vác lên vai, mang ném vào phòng ngủ.
“A…” Cao Đình hoản loạn la to, Vân Dương ép cô xuống giường, xé tan nát áo sơ mi trắng, lộ ra da thịt nõn nà.
“Đừng mà!” Tay cô cố đẩy đầu nam nhân ra khỏi bầu ngực của mình, đôi tay nam nhân khoá chặt đôi tay chống đối.
“Em là vợ của anh, làm tròn nhiệm vụ vợ chồng đi.”
“Vân Dương, em chưa sẵn sàng!
“Bao nhiêu ngày em chưa sẵn sàng rồi, anh là đàn ông bình thường.” Vân Dương hôn dọc mang tai gợi tình, bàn tay cũng di chuyển xuống chạm vào nơi tư mật mà anh luôn thèm muốn. Người con gái mình thèm khác bấy lâu, cuối cùng cũng chạm vào được rồi.
“Em đang muốn giữ thân cho tên Hàn Trúc đó!” Giọng khẽ khàng của Vân Dương, khiến Cao Đình khó xử, lệ trào khoé mi.
“Anh bình tĩnh.”
“Bình tĩnh sao?” Vân Dương móc trong túi quần Cao Đình một chiếc USB: “Em muốn giúp hắn lấy lại công ty sao, muốn tố cáo anh sao?”
Vân Dương ném USB tội trạng của mình vào xoá tủ, mở điện thoại đoạn video những hành động trong ngôi biệt thự này, Cao Đình lén lúc thu thập tài liệu mật trong máy tính của hắn.
“Em tưởng những gì em làm, anh ngu ngốc không biết sao? Anh là hy vọng em thương anh mà dừng tay… Hức… Nhưng em…”
Vân Dương rưng lệ nhỏ lên cơn thể đẹp đẽ dưới thân, hắn yêu cô đậm sâu, thế nhưng cô lại chọn tên Hàn Trúc gia thế giàu có, chỉ vì hắn hà trẻ mồ côi sao?
“Anh đã giàu có rồi, anh dư sức lo cho em rồi… Tại sao em không an phận ở bên anh!”
Vân Dương cắn mạnh vào bờ môi mỏng né tránh nụ hôn của hắn, Cao Đình cắn chặt răng, cô bị tấn công tâm lý khiến cô trở nên trầm mặc.
Hắn bóp hàm cô mở ra luồng lưỡi vào khoang miệng quần quện lấy lưỡi nữ nhân, khoé mắt cô trào lệ, muốn cắn lưỡi tự vận nhưng hàm đã bị bàn tay nam nhân giữ chặt.
Vân Dương cười thoả mãn, chỉ cần thân thể Cao Đình thuộc về hắn, chỉ cần có con chung, thế nào thì Cao Đình cũng không thể quay về với Hàn Trúc.
“Buông em ra!” Cao Đình kinh hoàng, Vân Dương đã cởi sạch quần áo nén xuống sàn, hắn tách hai đùi cô ra, Cao Đình vừa hoảng vừa xấu hổ, cố gắng dùng tay che chắn nhưng bất thành.
“Đồ tồi! Vân Dương tôi sẽ giết chết anh!” Cao Đình vối lấy bình bông đập vào đầu hắn.
“A…” Hắn ôm đầu máu, vung tay tát vào mặt nữ nhân.
– “Chát.”
Cao Đình đứng hình, đây là cái tát đầu tiên vào mặt cô.
Vân Dương dịu dàng vuốt gò mà cô, một nụ cười ôn nhu đến đáng sợ:
“Anh xin lỗi… Anh yêu em!”
Cái ôm run rẫy, rồi chuyển sang bạo lực bóp chặt cổ nữ nhân: “Vân Dương nó yêu mày… tiện nhân…tiện nhân…”
Nguy rồi… Vân Dương có vấn đề sao? Cao Đình vùng vẫy cô hớp oxi… Đôi mắt mờ dần khuôn mặt dữ tợn của nam nhân thô bạo…
Vân Dương lôi Cao Đình quật quại ném vào cốp sau xe ô tô.
“Hàn Trúc… Chính mày đã khiến tao mất Cao Đình, tao sẽ chôn chung với mày.”
Vân Dương dụ Tiểu Bắp lên xe, đạp ga phóng nhanh trên đường chiều tà vắng vẻ…