Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 487: Gây nên sự phẫn nộ của mọi người


Lăng Ngạo Tuyết vừa xoa mông vừa hô to gọi nhỏ, làm ra vẻ như đau lắm.

Hành khách xung quanh thấy rất quá đáng, đã sờ mông người ta rồi, lại còn ra tay đánh người nữa chứ.

Ngay tức khắc có người dũng cảm đứng ra. Mấy người đàn ông đứng chặn giữa Lăng Ngạo Tuyết và Tần Hạo, có mấy cô gái đến gần đỡ Lăng Ngạo Tuyết dậy, kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

“Này, anh có văn hóa không vậy? Bắt nạt một cô gái thì có gì hay?”

Tần Hạo sờ mũi, thầm cười khổ. Cô nàng xấu xa Lăng Ngạo Tuyết này biết quậy ghê.

Thấy anh không nói lời nào, tên còn lại bắt đầu dạy bảo.

“Mấy thằng choi choi như mày, trước kia ông đây thấy một là xử một. Mẹ nó, bây giờ mày cút qua đây xin lỗi, dập đầu nhận sai với cô gái này đi. Nếu không thì tao sẽ giết chết mày!”

Hành khách xung quanh đều chờ xem kịch vui. Vốn dĩ ai nấy đều cầm điện thoại di động lướt chơi, nhưng lúc này đều tập trung quan sát tình huống bên này.

Hiếm khi có cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không ít người còn cầm điện thoại di động lên chụp hình, chuẩn bị đăng lên weibo kiếm fan.

Tần Hạo chẳng muốn để ý đến mấy người thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm này, chỉ trừng mắt nhìn Lăng Ngạo Tuyết.

Nào ngờ người phụ nữ Lăng Ngạo Tuyết này lại nghiện đóng phim luôn rồi. Vừa thấy vẻ mặt đó của anh, cô càng phấn khởi hơn. Cô giơ hai tay lên che mắt, không ngừng khóc hu hu.

“Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, có nghe gì không hả?”

Thấy Tần Hạo còn dám trừng mắt nhìn con gái người ta, người đàn ông vạm vỡ có khẩu âm Sơn Đông cáu lên, giơ tay muốn bắt lấy anh.

Tần Hạo duỗi tay phải ra, khẽ đẩy một cái.

Người đàn ông thân bảy thước cao cảm thấy như bị một nguồn sức mạnh đánh vào người, lập tức lùi lại mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Ha, mày còn ngang ngược vậy sao! Mấy anh em, nó là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đấy, xử nó!”

Người đàn ông vạm vỡ vẫy tay, mấy người quen bên cạnh đồng thời chen lên, muốn xử đẹp Tần Hạo.

Cứ như vậy thì sẽ lớn chuyện, không chừng ngày mai là được lên tít báo.

Tần Hạo vội vã xua tay, bày ra dáng vẻ đau khổ, thậm chí còn lấy chiếc điện thoại di động xa hoa để làm màu ra rồi nói: “Mấy anh bạn ơi, mọi người hiểu lầm rồi!”

Nếu Tần Hạo chỉ lấy một chiếc điện thoại di động bình thường, phối hợp với bộ đồ không bắt mắt này thì chắc chẳng ai thèm nghe lời của anh.

Nhưng vừa thấy chiếc điện thoại di động trái táo mới nhất trong tay anh, tất cả mọi người đều cảm thấy người này không giống với mấy kẻ biến thái hèn hạ trên tàu điện, bèn chần chờ trong chốc lát.

Cũng chỉ trong chốc lát này đã cho Tần Hạo không gian phát huy.

“Mọi người hiểu lầm thật rồi. Thật ra cô gái này là vợ tôi, nếu không tin thì tôi có thể cho mọi người xem ảnh chụp chung!”

Nói rồi, Tần Hạo lập tức mở ảnh mình chụp chung với Lăng Ngạo Tuyết ra, giơ cho mọi người xem.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết không mặc đồ như lúc này, nhưng nhìn khuôn mặt thì chính là cô. Ảnh chụp chung của hai người là do Tần Hạo lén chụp. Vốn dĩ anh muốn để nó làm kỷ niệm, bởi vì một lúc nào đó Lăng Ngạo Tuyết sẽ khôi phục ký ức, có lẽ cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy được thời gian mất trí nhớ thế này lần nào nữa.

Trong ảnh, Lăng Ngạo Tuyết đang ăn mì, Tần Hạo ngồi ở bên cạnh cô.

Người đàn ông vạm vỡ liếc qua, sau đó lập tức sửng sốt.

Hai người Tần Hạo cùng lên xe, đoàn người đều có ấn tượng với điều này.

Nếu hai người thật sự không quen biết nhau, vậy thì Tần Hạo chẳng thể chụp lén cô gái kia trong khoảng thời gian ngắn như vậy được. Hơn nữa trong tấm ảnh này còn không phải là bộ đồ hai người đang mặc hiện tại.

“Đây…”

Mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm đều im lặng. Nếu là vợ chồng thì sờ mó có sao đâu, có vợ chồng nhà nào không cãi nhau chứ.

“Anh em, mặc dù là vợ anh thì đánh vợ cũng không đúng đâu. Sao đàn ông có thể đánh phụ nữ được!”

Tần Hạo cười áy náy, đáp: “Mọi người lại hiểu lầm rồi, vợ tôi giỡn với tôi thôi!”

Vừa thấy việc hãm hại này bị vạch trần, Lăng Ngạo Tuyết cũng chẳng khóc được nữa. Cô ngẩng đầu lên, trên mặt chẳng hề có giọt nước mắt nào. Thế nhưng cô lại vờ giận dữ nói: “Ai là vợ của anh, nói chuyện đàng hoàng đi!”

“Ôi, Ngạo Tuyết, em đừng ầm ĩ được không. Cùng lắm thì lúc về nhà anh quỳ ván giặt đồ nhé? Lúc nãy anh đâu có đánh em. Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, em muốn ầm ĩ thì về nhà ầm ĩ được không?”

Tần Hạo ra vẻ chín chắn thận trọng như vậy, càng khiến người xung quanh xác định anh không phải là kẻ thất bại mà là một người đàn ông thành công.

Quả thật như vậy. Dù sao Tần Hạo cũng là ông chủ của tập đoàn Triều Dương, muốn giả phong độ thì dư sức.

Vừa thấy cảnh tượng này, người đàn ông vạm vỡ cũng đoán được đại khái. Anh ta chẳng nói được gì nữa, đành bảo: “Vợ chồng hai người buồn chán quá nhỉ!”

Lăng Ngạo Tuyết tỏ vẻ không phục, đứng dậy định xông đến đánh anh tiếp.

Tần Hạo nhắm mắt bị đánh mấy cú, nhưng vẫn chỉ cười ha ha.

Ai cố tình gây sự, ai độ lượng khoan dung thì nhìn là biết ngay!

Người xung quanh nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt đồng tình.

“Được rồi được rồi, hôm nay anh không đến công ty làm việc, anh đi dạo phố, mua quần áo với em được không? Em muốn đi đâu thì anh đi với em!”

Lăng Ngạo Tuyết cả giận đáp: “Tôi không cần anh đi cùng!”

Tần Hạo chẳng đáp, chỉ ôm lấy cô, không cho cô làm ra động tác khác.

Trò hề kết thúc.

Đoán chừng trên weibo ngày mai sẽ có một tin.

Một cặp giận dỗi nhau trên tàu điện ngầm, kết thúc bằng phương thức này. Lại đột nhiên có một âm thanh kinh ngạc vang lên.

“Không phải anh là ông chủ của tập đoàn Triều Dương sao?”

“Tên gì nhỉ? Tần Hạo đúng không?”

Người kia chần chờ nhìn Tần Hạo, cau mày suy tư. Dường như anh ta không dám khẳng định rằng mình có nhớ lầm không, nhưng câu này thốt ra thì đương nhiên đã gây ra náo động.

Dù sao trước đó chẳng ai ngờ rằng Tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương lại đi tàu điện ngầm!

Ở đây lập tức có người tìm ảnh về tập đoàn Triều Dương được lan truyền trên mạng. Vừa so sánh hình ảnh và người thì lập tức phát hiện là đúng là anh.

Trước đó mấy thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm cảm thấy mình hơn người vì suy đoán Tần Hạo là kẻ thất bại, nhưng bây giờ thì cảm giác hơn người đó đã hoàn toàn biến mất.

Nhất là người đàn ông vạm vỡ ở Sơn Đông tuyên bố muốn xử đẹp Tần Hạo, biểu cảm của anh ta có vẻ kính nể lắm.

Tần Hạo không ngờ rằng mình lại bị người ta nhận ra. Lúc này hình như cảm thấy có ầm ĩ tiếp thì cũng chẳng ai để ý nên Lăng Ngạo Tuyết trông rất yên tĩnh.

May là không lâu sau thì tàu điện ngầm đã đến trạm. Tần Hạo và Lăng Ngạo Tuyết nhìn nhau, không ai bảo ai mà xuống xe.

Lăng Ngạo Tuyết cảm thấy rất đáng tiếc. Vốn dĩ cô muốn trừng trị tên kia, không ngờ lại khiến anh nổi tiếng. Lúc nãy ở trên ở trên tàu điện ngầm, mấy người phụ nữ khá xinh đẹp nhìn Tần Hạo bằng ánh mắt như đang nhìn một đống vàng, hai mắt sáng bừng.

“Ngạo Tuyết, em xấu thật đấy! Lại dùng thủ đoạn này để chơi anh, may mà anh thông minh!”

Tần Hạo kéo tay cô, cười nói.

Lăng Ngạo Tuyết bất ngờ không hất ra, lại cười hì hì nói: “Đúng đấy, anh thật sự rất thông minh!”

– ——————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.