Boss Song Sinh Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 485: Dám đi không


Chúc độc giả của ReadMe và FindNovel một năm mới an khang thịnh vượng, phát tài phát lộc, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý! Cảm ơn quý độc giả đã đồng hành và ủng hộ App trong thời gian qua.

– ——

Nhìn tình hình hiện tại, Vương Dật Quần cảm thấy gọi đám người này đến đây là một quyết định chính xác. Giờ thì đến lượt cậu ta ra mặt rồi.

“Mọi người yên lặng nào! Để tôi giới thiệu, vị này là Tổng giám đốc Tần của tập đoàn Triều Dương Trung Hải. Hiện tại, họ có quan hệ hợp tác thân thiết với Minh Đạt chúng tôi!”

Vương Dật Quần vừa dứt lời, ai nấy đều ngây ra, sau đó có vài người bắt đầu bàn tán.

“Cái gì mà Tổng giám đốc Tần của tập đoàn Triều Dương? Dật Quần, cậu quen tên lừa đảo này ở đâu thế? Tên này chắc chỉ đến đây để ăn chực thôi chứ nhỉ?”

“Đúng rồi đấy. Tôi chỉ biết Lâm Phong Dụ là người sáng lập tập đoàn Triều Dương thôi. Ông ta có cô con gái là Lâm Vũ Hân. Chưa nghe tên Tổng giám đốc Tần gì đó bao giờ!”

“Dật Quần, lần này cậu sai rồi. Bị lừa còn giúp người ta đếm tiền, mời đến đây dùng bữa nữa chứ. Cậu ngốc thế!”

“…”

Vương Dật Quần đắc ý nhìn đám người kiêu ngạo trước mặt, lòng thầm thở dài. Người ta nói rằng chân lý thường nằm trong tay thiểu số. Bây giờ cậu ta cảm thấy chân tướng cũng nằm trong tay thiểu số nốt. Đám người này khiến Vương Dật Quần nhớ đến chính mình của ngày trước. Điều này khiến cậu ta bỗng nảy sinh cảm giác vượt trội họ về chỉ số IQ.

“Thế thì mọi người không biết rồi. Do bấy lâu nay mọi người không quan tâm đến giới kinh doanh ở Trung Hải thôi. Cách đây không lâu, Lâm Phong Dụ đã về nước và mở một cuộc họp báo. Ông ta chuyển toàn bộ tài sản và cổ phần, bất động sản, mọi thứ đứng tên con gái cho một thanh niên tên là Tần Hạo. Thanh niên này đã trở thành người sở hữu khối tài sản lên đến hàng tỷ. Và người đó, chính là Tổng giám đốc Tần đang ngồi trước mặt các vị.”

Ai nấy nghe xong đều choáng váng. Đối với họ, hàng tỷ là một con số rất xa vời.

Vương Dật Quần cũng chẳng phải con nhà giàu đời thứ hai hàng top gì cả. Người mà cậu ta quen đều chỉ là những nhân vật có gia thế tương đương mình, đa số đều rất trải đời. Chẳng qua, đám người này từ bé đã có gia thế vượt trội nên rất kiêu ngạo, cũng học được cái gọi là “quyền thế” từ bố mẹ.

Đám người này đều sững sờ sau khi biết kẻ mà họ vừa khinh thường lại có khối tài sản lên đến hàng tỷ. Họ ngẩn ra trong giây lát. Sau đó, những người này điềm tĩnh tiến lại gần Tần Hạo, mặc kệ những lời khó nghe vừa do chính miệng họ thốt ra.

“Xin chào, Tổng giám đốc Tần. Tôi là Tổng giám đốc của công ty XX… Rất hân hạnh được dùng bữa với anh. Đây là danh thiếp của tôi!”

“À thì, Tổng giám đốc Tần, vừa rồi tôi chỉ đùa thôi. Ha ha, con người tôi vui tính lắm…”

“Thì ra là ông chủ Tần. Ha ha, tình cờ quá…”

Tần Hạo vô cùng bực bội trước sự quấy rầy của bọn họ. Ăn xong miếng cuối cùng, cảm thấy đã khá no, anh bèn lau miệng, rồi bắt đầu nổi cáu. Anh lật tung bàn ăn, giận dữ quát.

“Ồn ào quá! Không thể ngồi im ăn cơm à? Cứ oang oang như chợ vỡ vậy, cẩn thận ngày mai lở mồm đấy!”

Sau khi ăn uống no nê và mắng cho đám người họ ngây như phỗng, Tần Hạo phủi mông quay đi. Tàn cuộc anh để lại là bát đĩa vỡ tan tành trên sàn.

“Khốn kiếp, đây là phong thái của đám nhà giàu bạc tỷ à? Lại còn lật bàn! Đây là bữa cơm do người khác mời đấy!”

“Mẹ nó, tôi còn chưa ăn được miếng nào!”

“Ai bảo anh chỉ lo nói không chịu ăn. Nghe người ta mắng chưa? Cẩn thận ngày mai lở mồm!”

“Anh ơi, tôi biết tôi sai rồi. Mau kéo tôi ra với. Tôi bị bàn đè lên, ai da, đau quá!”

“…”

Tần Hạo rời khỏi khách sạn Trung Hải. Sau khi ăn uống no say, Tần Hạo ngậm một điếu thuốc trong miệng. Nhìn dòng người vội vã thoi đưa trên phố, anh cảm thấy cuộc sống của mình thật hạnh phúc. Vừa nhàn hạ vừa vui vẻ, lại còn có người mời cơm.

Anh bỗng nhớ đến cô cảnh sát suốt ngày ăn mì kia. Thế là anh nghĩ, liệu mình có nên mang mấy món ngon đến cho cô hay không. Lần trước cũng nhờ mấy lời nghe như triết lý của cô mà anh ngu ngốc chạy đến đấu với Trần Lạc Hà, cũng vì muốn tìm được phương hướng để cố gắng hơn.

“Chắc phải đến đó xem sao. Bằng không cô ấy sẽ mốc meo ở nhà mất.”

Ở nhà anh đã có em gái Lâm Vũ Nghi, vừa xinh đẹp trẻ trung lại còn rất có sức hút. Nhưng anh cảm thấy giữa hai người vẫn bị ngăn cách bởi một lớp rất mỏng. Nếu anh phá bỏ lớp ngăn cách ấy thì sẽ gặp rắc rối to.

Còn Thẩm Giai Oánh khá bận việc. Tuy rằng lần nào anh muốn thì cô đều đáp ứng, nhưng chủ đề trò chuyện giữa cả hai rất ít. Cô quá dịu dàng, luôn lo nghĩ cho anh, ngược lại khiến anh thấy hơi khô khan.

Yên Yên ngoan ngoãn lại thông minh, anh không có cơ hội ra tay, tạm thời vẫn chưa có ý định ấy.

Oanh Oanh thì thôi, bỏ đi!

Nghĩ ngược nghĩ xuôi, hình như anh cảm thấy khá vui khi ở cùng Lăng Ngạo Tuyết. Lúc bị anh chọc giận, trông cô đáng yêu cực kỳ.

Vừa nghĩ, anh vừa đến tiệm cơm mua vài món, sau đó vào siêu thị mua thêm đồ ăn nước uống. Sau đó, anh xách túi lớn túi nhỏ đến nhà Lăng Ngạo Tuyết.

Lần này, anh không mở cửa vào thẳng nhà mà gõ cửa.

Cứ nghĩ rằng Lăng Ngạo Tuyết sẽ không để ý đến anh, ngờ đâu một lúc sau, cửa đã mở ra.

Lăng Ngạo Tuyết đứng trước cửa, nhìn anh với vẻ nghi hoặc: “Anh đến đây làm gì?”

Nói xong, cô vẫn để anh vào trong. Lăng Ngạo Tuyết ngồi im trên sô pha, tâm trạng có vẻ không được tốt.

Đặt mấy túi đồ ăn trước mặt cô, Tần Hạo tò mò hỏi: “Sao thế? Ai bắt nạt cô? Để tôi bắt nạt lại cho!”

Lăng Ngạo Tuyết liếc nhìn anh. Cô rất muốn nói rằng, cục trưởng bắt nạt tôi đấy, anh dám đi không?

Tất nhiên là cô không oán giận cục trưởng. Chẳng qua Lăng Ngạo Tuyết rất muốn đi làm mà thôi. Ở nhà quá buồn tẻ và ngột ngạt. Lăng Ngạo Tuyết có gọi điện xin phép đi làm. Nhưng cục trưởng lại bảo cô chưa khỏe hẳn, đất nước sẽ không bạc đãi cảnh sát giỏi, bảo cô tiếp tục nghỉ ngơi một tháng, tiền lương vẫn trả!

Nghĩ đến việc phải trải qua thêm một tháng trong tình trạng buồn chán này, cô thấy mình sắp phát điên rồi.

Mặt mũi sa sầm, Tần Hạo chẳng biết nói gì. Lăng Ngạo Tuyết kỳ lạ thật đấy. Người ta còn muốn được trả lương khi nghỉ phép, cô thì lại chê bai.

Lăng Ngạo Tuyết mở hộp cơm mà Tần Hạo mang đến. Mùi thơm tỏa ra khắp nơi, mắt cô cũng sáng rỡ.

Tần Hạo hỏi: “Bình thường cô đi làm thì làm những việc gì vậy?”

“Điều tra vụ án, bắt tội phạm. Chứ còn làm gì nữa?”, Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu gắp mấy hạt cơm, uể oải đáp.

Anh cốc vào đầu cô: “Hai hôm trước tôi vừa làm rơi ví đấy. Mẹ nó, sao lại không thấy cảnh sát đến? Lúc ấy cô ở đâu?”

Lăng Ngạo Tuyết liếc nhìn anh: “Liên quan gì đến tôi? Tôi có ở cạnh anh đâu!”

– ——————-

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.