Lúc này, Diệp Vô Hoan đang băn khoăn nhìn sư phụ Tần Hạo, không biết nên làm gì. Hắn cảm thấy tình huống này hơi buồn cười. Lớn chừng này rồi nhưng hình như hắn ta chưa trải qua chuyện thế này bao giờ.
Có người dám ở đây khiêu khích Tần Hạo cơ đấy. Đối phương còn là một tên tự xưng là “con nhà giàu đời thứ nhất”, chẳng biết mọc từ đâu ra nữa.
Rốt cuộc trong đầu đám người này nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
Cho rằng bản thân rất ghê gớm, có thể hiên ngang tung hoành Trung Hải à? Thấy ai chướng mắt thì so bì gia thế, địa vị, năng lực với người ta?
Một Long Tứ vừa đau bụng chạy đi đã có thể dọa chết khiếp bọn nhà giàu ở bữa tiệc cao cấp của họ rồi. Thế mà đám người này cả gan khiêu khích sư phụ của hắn ta!
Mà thôi, đây cũng chỉ là chuyện vặt. Diệp Vô Hoan thấy mình không cần ra mặt làm gì. Bọn Long Tứ còn không thèm đáp trả đám người ấy, tất nhiên hắn ta cũng chẳng có hứng thú.
Thế nên, Diệp Vô Hoan vẫn ngồi im, nhàn nhã uống rượu tiếp.
Người duy nhất không nhịn được là Diệp Thanh Trúc. Người phụ nữ này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Biết Diệp Thanh Trúc không muốn ngồi yên, Tần Hạo bèn tiến đến nắm lấy tay cô ta rồi căn dặn: “Ngoan ngoãn im lặng, nghe chưa? Bằng không thì anh xử em ngay đấy!”
“Ha ha!”, Diệp Thanh Trúc nhếch môi, “Bọn họ xứng à?”
Tần Hạo đảo mắt, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Tôn Ngọc Yến vốn đã rời đi, bỗng dưng lúng túng quay lại. Cô ta vờ như vừa vào nhà vệ sinh, sau đó lẳng lặng trở về. Đứng sau lưng đám người kia, Tôn Ngọc Yến không dám hó hé gì.
Cô ta rất muốn về. Nhưng giờ đã là một giờ sáng, cô ta rất khó bắt được taxi. Tôn Ngọc Yến đến đây bằng xe của Vương Dật Quần, bây giờ không về được, đành phải mặt dày ở lại.
Tần Hạo liếc nhìn cô ta, sau đó lãnh đạm quay đi.
Lâm Vũ Nghi vô cùng thất vọng về Vương Dật Quần. Cô ấy rất muốn gõ vào trán đối phương một cái, sau đó nói rằng Tần Hạo chẳng thèm liếc mắt đến ông bố giàu có và cái công ty nát ấy của anh ta đâu. Vương Dật Quần lại còn ở đây huênh hoang.
Nhưng nếu những lời ấy được thốt ra, cũng đồng nghĩa tình bạn giữa hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt.
“Dật Quần, hôm nay dừng lại ở đây đi. Nếu cậu không uống say, tôi còn có thể nói chuyện tử tế với cậu. Nhưng giờ thì, thôi vậy, bỏ đi. Tôi không muốn nói thêm gì nữa. Chúng ta về!”
Lâm Vũ Nghi lạnh lùng cất lời, sau đó đưa mắt ra hiệu với hai người bạn học còn lại.
Lý Tuyết Kiến vẫn đứng im lặng từ nãy giờ. Cô ta là người dẫn chương trình nên có phản ứng rất nhanh. Thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Vũ Nghi, Lý Tuyết Kiến hiểu ngay mình phải làm gì. Cách tốt nhất bây giờ là lôi Vương Dật Quần rời khỏi đây.
Nhưng Lý Tuyết Kiến còn chưa kịp cất lời, một thanh niên đang hóng chuyện gần đấy đã kinh ngạc thốt lên: “Ôi, Lý Tuyết Kiến! Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được cô ấy ngoài đời rồi. Còn đẹp hơn trên ti vi nữa!”
Quần chúng đã cắt ngang chuyện này như thế đấy.
Nếu không có giọng nói ấy vang lên, có lẽ chuyện ngày hôm nay đã dừng lại ở đây. Nhưng đời mà, nhiều sự tình cờ đến oái ăm.
Lý Tuyết Kiến ngây ra sau khi nghe người ta gọi tên. Cô ta nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, khẽ gật đầu với người hâm mộ ấy.
Vương Dật Quần cũng nghe được tiếng hô của người hâm mộ ấy, bèn ngạo mạn nói: “Thấy chưa hả? Mây tầng nào gặp mây tầng đấy. Tuyết Kiến có thân phận thế nào, đã nhìn rõ chưa? Chẳng qua là Tuyết Kiến khiêm tốn thôi.”
Mấy câu này khiến Lý Tuyết Kiến sững sờ. Cô ta là người của công chúng nên luôn chú ý đến hành vi và lời nói của mình. Nào ngờ tên Vương Dật Quần này lại mồm loa mép giải, gì cũng dám nói. Giờ thì đẩy cả cô ta xuống hố rồi.
“Bọn người này hoàn toàn không có tư cách quen biết cô ấy. Anh là cái thá gì chứ!”
Tiếp tục kéo Đường Vân Long ra, Vương Dật Quần nói với đám đông: “Có biết người này có địa vị thế nào không? Tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế XX đấy!”
“Ồ!”, bọn Tần Hạo nghe xong đều gật đầu như gà mổ thóc, trưng ra vẻ ngưỡng mộ đám người cao quý trước mặt.
Vương Dật Quần vô cùng đắc ý khi nhìn phản ứng của họ. Sau đó, khuôn mặt anh ta mới dần giãn ra. Anh ta cầm cốc bia trên bàn, nhấp một ngụm để súc miệng. Đoạn, anh ta nhổ xuống sàn rồi vứt cốc lại: “Là cái thá gì chứ!”
Dứt lời, Vương Dật Quần kiêu ngạo quay người bước đi. Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến nhìn nhau rồi vội chạy theo sau anh ta.
Tôn Ngọc Yến vẫn đứng rụt người ở một bên. Đám người kia đã bỏ về, cô ta cũng lẳng lặng đi theo. May mà lúc nãy Vương Dật Quần chỉ lo đấu khẩu với Tần Hạo nên không để ý đến cô ta. Nếu anh ta biết Tôn Ngọc Yến đi rồi còn quay lại, chắc chắn sẽ cho cô ta thêm một bạt tai.
“Anh đi thong thả, tôi không tiễn nhé!”, nhìn theo bóng lưng của Vương Dật Quần, Tần Hạo chợt hô lên, khiến đám người đang vây xem cũng nhìn sang.
Lúc bấy giờ, Long Tứ mới trở lại. Thấy đám người đáng ghét kia đều đi rồi, cậu ấy bèn cười bảo: “Ối, lãnh đạo về chưa? Về rồi à? Thế thì tốt. Uống tiếp thôi!”
Diệp Thanh Trúc bèn rót rượu vào đầy cốc: “Uống cho chết đi. Không uống thì hôm nay cứ chờ chết đi nhé!”
Nhìn cốc rượu trắng được rót đầy, hai mắt Long Tứ sáng rỡ: “Được thôi. Ai sợ ai?”
Cả bọn Tần Hạo lại ngồi xuống. Chuyện vừa rồi khiến Lâm Vũ Nghi chỉ biết thở dài. Cũng nhờ những lời mềm mỏng của Lâm Vũ Nghi nên chuyện mới êm thấm. Bằng không, rất có thể Vương Dật Quần còn càn rỡ hơn.
Giờ thì Lâm Vũ Nghi đang nhìn bọn Tần Hạo vẫn vui vẻ ăn xiên nướng, uống rượu. Cô ấy chợt cảm thấy đám người Vương Dật Quần vừa rồi hành xử như lũ khỉ diễn trò vậy.
Khoan nói đến chuyện Tôn Ngọc Yến ham thích hư vinh. Chỉ riêng thái độ khiêu khích của cô ta đã đủ khiến người khác mất hứng rồi. Mấy trò mượn rượu làm càn của Vương Dật Quần khiến cô ấy thấy rất nực cười. Rồi còn cả người dẫn chương trình truyền hình gì đấy nữa. Tuy cô ta không lên tiếng, nhưng vừa nghe người hâm mộ gọi tên, ánh mắt cô ta rõ ràng đã sáng rực. Lại còn ra vẻ dè dặt cẩn trọng, bộ dạng vờ vịt đến là kinh tởm. Người duy nhất mà cô ấy có thiện cảm là Đường Vân Long. Tiếc rằng, đối phương nằm yên cũng dính đạn chỉ vì lời của Vương Dật Quần.
Bọn người Tần Hạo xem kịch xong thì tiếp tục vui vẻ chè chén, chẳng ai thèm nhắc đến chuyện vừa nãy nữa.
Lâm Vũ Nghi không biết cụ thể về thân phận của Long Tứ và Diệp Vô Hoan. Nhưng nhìn thái độ ung dung thờ ơ của hai người họ, cô ấy cảm thấy đám bạn học chỉ biết danh lợi kia hoàn toàn không so bì được.
– ——————-