Bầu trời đen xám xịt bao trùm cả khoảng đất rộng, con người nhỏ bé lê bước trên quãng đường dài đằng đẵng. Đôi chân cô mòn mỏi thấm đẫm mồ hôi, đứng trước Hắc gia như chết lặng.
Ánh mắt vô hồn như kẻ vừa mất sức sống, cô cất từng bước nặng nề tiến vào căn bếp đuổi sạch đám kẻ hầu người hạ ra bên ngoài.
Con dao nhọn hoắt song song trước mặt, dường như trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ.
” Chết đi rồi có rửa được tội lỗi không? “
Cô lẩm bẩm lắc đầu nhè nhẹ.
” Làm đéo gì có chuyện được thanh thản… “
Suy nghĩ kịp lúc con dao đã dính vào da thịt ứa máu đỏ thẫm. Bàn tay run rẩy nắm chặt lấy con dao rút ra mạnh dạn, cơn đau truyền đến với gương mặt xanh xao.
Cô gục xuống trên sàn nhà lạnh lẽo, đôi mắt mờ mịt nhắm tịt lại vì đau đớn. Trong phút cuối của cuộc đời có lẽ còn chút vương vấn, miệng mấp máy run rẩy.
” Hắc…Minh Hạo… “
Máu tuôn ra ròng rã lan man khắp sàn nhà nhuốm đỏ.
Vì thái độ kì lạ của cô mà không ít người vừa bị đuổi ta từ căn bếp đã vội vã chạy đến báo tin cho thiếu gia.
Anh còn đang mệt lòng vì cái chết của người trợ lý thân cận, gương mặt bơ phờ liếc qua đám người hầu thở ra tiếng gấp gáp sợ sệt.
” Thiếu…thiếu gia!! Phu nhân lạ lắm…người mau đi xem đi ạ!! “
Vừa nghe thấy liền chạy thục mạng xuống bếp đến sững sờ. Toàn thân run rẩy tiến đến bế cô lên gấp, biểu cảm kinh sợ thét lên thành tiếng.
” Chuẩn bị xe đến bệnh viện!! MAU LÊN! “
Hắc Minh Hạo thở gấp trong lo sợ, đôi tay run mạnh vẫn cố bám chặt ôm lấy cô trong lòng.
” Manh Hạ…Manh Hạ đừng ngủ, tôi xin em đấy…đừng ngủ…!! “
” Tại sao lại trở nên như vậy… “
Anh nhói lòng đứng trước phòng phẫu thuật, bác sĩ y tá thay nhau chạy ra chạy vào trong vội vã. Tiếng quát lên mất bình tĩnh níu chặt tay bác sĩ đang gấp gáp chạy vào.
” Phải cứu sống! Có phải moi tim tôi thế vào cũng phải cứu sống cô ấy!! “
” Nếu không làm được thì cái bệnh viện vô dụng này chờ chết cả lũ đi! “
Bác sĩ sợ hãi tuân lệnh chạy nhanh vào căn phòng đóng cửa.
Anh suy sụp ngồi trên băng ghế không chờ nổi, mạng sống của cô quý giá hơn bất kì ai khác. Anh không muốn mất thêm người mà mình coi trọng thêm nữa. Diệp La Manh Hạ là cả nguồn sống của anh.
Ngô Kim Nhất và Tố Tôn Dương chạy vào đến ngồi cạnh, nhìn biểu cảm của bạn mình biến sắc trong kinh sợ, hai người không biết phải làm thế nào ngoài việc an ủi.
Cánh cửa đột nhiên mở toang ló ra một vị bác sĩ thở gấp. Nhìn Hắc Minh Hạo trong nỗi sợ run run nói lắp bắp.
” Bệnh…bệnh nhân thiếu máu trầm trọng…vết thương hở đó…hiện tại đang trong trạng thái nguy kịch… “
” Cần…truyền máu gấp…”
Hắc Minh Hạo kích động đứng bật dậy túm lấy cổ áo bác sĩ gằn giọng quát tháo.
” Nói cái gì vậy!? Bệnh viện lớn thế này cũng không có nổi máu dự trữ à!? “
Ngô Kim Nhất nhấc máy gọi Diệp Nam Quân đến trong lúc Tố Tôn Dương đang ngăn cho Hắc Minh Hạo bộc phát làm loạn.
Anh mất kiên nhẫn quay ra cười lạnh.
” Nếu Manh Hạ chết tôi còn sống làm gì nữa… “
Phải mất một lúc mới thấy Diệp Nam Quân chạy vội tiến đến, bất ngờ đứng trước phòng phẫu thuật lay mạnh từng người hỏi cho ra lẽ.
” Manh Hạ sao rồi? Con bé sao rồi!! “
Tố Gia Linh đột nhiên xuất hiện theo phía sau mang trạng thái cứng rắn. Tiến đến cạnh bác sĩ vẫn đang run sợ nói với tông giọng chắc nịch.
” Lấy máu của tôi. ”