Phó Văn Thâm không thể hiểu được sự theo đuổi
không mệt mỏi của phụ nữ đối với loại hóa chất độc hại chứa nhiều dung môi hữu cơ này, ánh mắt dừng lại trên mặt cô một lúc, anh hỏi: “Em muốn chân lấp lánh à?”
Chung Lê: “……”
“Thôi bỏ đi, không thể nói chuyện với những người đàn ông không biết thưởng thức như anh được.”
Cô cầm lên lọ sơn màu đỏ đậm: “Anh dùng lọ này sơn hai móng tay này trước đi.”
Chân của Zhong Li gây và mảnh mai, hình dạng vòm chân rất chuẩn, những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền đó rõ ràng rất đáng đồng tiền bát gạo, chúng đã phát huy đúng tác dụng của mình, chạm tay vào cảm giác mềm mại mịn màng.
Phó Văn Thâm cầm lên tay nhưng chỉ cảm thấy mềm mại chứ không mịn màng.
Chung Lê rụt lại một chút.
Phó Văn Thâm ngước mắt lên, ánh mắt cô lướt qua chốc lát, cô liền nhét lọ sơn móng tay vào tay anh ta.
“Anh cẩn thận chút, đừng sơn chân em bị nhòe ra đấy.
Dì Ngô thu dọn đống quần áo xong đi ra thì thấy cảnh tượng tỏng phòng khách đã thay đổi.
Phó Văn Thâm đã để máy tính sang một bên, anh một tay đỡ chân Chung Lê, cúi mắt xuống sơn móng chân cho cô ấy một cách chậm rãi và tỉ mỉ
Dì Ngô có đánh chết cũng không thể tin Phó Văn ‘Thâm biết làm chuyện này, bà sững sờ một chỗ, kinh ngạc không nói lên lời.
Chung Lê ngồi khoanh tay, rất ngoan ngoãn và yên lặng.
Nguyên nhân là do cô sợ kỹ thuật của Phó Văn Thâm không tốt sẽ sơn vào những chỗ không nên sơn.
Còn một nguyên nhân nữa. hi những ngón tay. thon dài của Phó Văn Thâm bóp chân cô, cô thấy hơi ngứa.
Dì Ngô đứng ngoài phòng khách, bà định lên tiếng, rồi lại ngập ngừng, cuối cùng lại nhịn xuống. Bà nhìn một lúc với vẻ mặt phức tạp, nhưng không thể nhìn nổi cảnh tượng này nữa, nên bà quay mặt và vội vã rời đi.
Không hiểu sao những tiếng bước chân nhẹ nhàng và vội vàng lại khiến Chung Lê bối rối vậy, chân cô cử động theo phản xạ cọ xát vào tay áo của Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm dừng lại một chút, mở cổ tay áo ra, anh nhìn thấy một hàng răng nanh móng vuốt màu đỏ lóa mắt trên chiếc áo sơm mi trắng.
Chung Lê: “Ối”
Sau khi phạm sai lầm, Chung Lê biết làm lành, cô dùng đôi mắt đẹp vô tội nhìn anh: “Em không cố ý đâu, là anh đụng vào lòng bàn chân em, ngứa lắm.”
Câu nói này ẩn chứa hàm ý không rõ ràng, e là không có mấy người đàn ông nghe xong sẽ nổi giận được.
‘Trên mặt Phó Văn Thâm không có chút cảm xúc nào, giọng cũng nghe ra anh đang vui vẻ hay tức giận, chỉ nói: “Đừng động đậy.”