Nhưng thấy anh hành động như vậy, ông liền hiểu ra,
hừ lạnh một tiếng: “Con không nhớ được! Lý do tệ như thế mà cũng nghĩ ra!”
Cùng ngày hôm đó, Ôn Noãn tới phương Nam.
Có lẽ vì chưa thích nghỉ được thời tiết ở đây nên đêm đó, Ôn Noãn lên cơn sốt, lúc Tiểu Hoắc Tây gọi video cho cô, Ôn Noãn vẫn chưa ổn lắm.
Hoắc Tây còn nhỏ lắm.
Cô bé nhanh nhẹn chạy đi rồi chạy lại, cầm một cái ống nghe bệnh đến.
Bắt đầu khám chữa cho Ôn Noãn.
Ôn Noãn nhìn mái tóc nâu trà kia của cô bé, liền cảm thấy trong lòng như mềm ra, bắt đầu nhớ con.
Cô thậm chí còn hơi hối hận vì đã đi công tác. Hoắc Minh cầm điện thoại, thấy Ôn Noãn đang dựa vào chiếc giường lớn màu trắng trong khách sạn, mặt đỏ
bừng bất thường, rõ ràng là bị ốm.
Anh thì thầm: “Phụ nữ như em, tội gì mà phải vất vả thế này!”
Hoắc Tây không còn ở đó nữa, Ôn Noấn cũng không thèm trả lời anh.
Cô khẽ nhắm mắt lại, hàng mi dài run run: “Hoắc Minh, anh đang kỳ thị phụ nữ đấy!”
Hoắc Minh im lặng hồi lâu.
Giọng nói anh trầm xuống, nghe hơi khàn khàn: “Ôn Noãn, là anh xót em! Anh giao Tây Á cho em chỉ vì muốn em nắm được thứ gì đó trong tay, muốn em được sống thoải mái yên ổn, chứ không phải ép em phải trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ!”
Ôn Noãn ngây ra.
Đây là lần thứ hai anh nói mấy lời lập lờ nước đôi như:vậy. Làm cô tưởng rằng, Hoắc Minh đã trở về!
Cô nhắm mắt lại, hơi thở nóng hầm hập, mặt càng lúc càng đỏ…
Đúng lúc này, từ bên phía cô vang lên tiếng gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy giọng Hạ Như Lâm: “Tổng Giám đốc Ôn, tôi mua thuốc cho cô đây.”
Ôn Noãn như thể bừng tỉnh, yếu ớt nói: “Tôi cúp trước đây!”
Màn hình di động đen thui…
Sắc mặt Hoắc Minh cũng đen theo, sao Hạ Như Lâm có thể vào phòng khách sạn của cô cơ chứ, thư ký trợ lý đi đâu hết rồi, sao lại để cô nam quả nữ ở chung phòng? Chẳng lẽ anh phải sắm vai một ông chồng thô lỗ chạy đến chăm vợ sao?
Anh thấy mình phải đi!
Hơn nữa, trông Ôn Noãn có vẻ ốm khá nặng.
Hoắc Minh xoa xoa đỉnh đầu Tiểu Hoắc Tây, dịu dàng dặn: “Giờ bố phải đi tìm mẹ, con ở nhà nhớ ngoan ngoãn nghe lời ông nội nhé!”
Tiểu Hoắc Tây cầm bộ ống nghe lên.
Cô bé hào phóng đáp: “Bố mang cái này theo đi, bố nhớ chữa bệnh cho mẹ nha!”
Cô bé thật sự quá đáng yêu, Hoắc Minh ôm con gái vào lòng, dịa dàng thơm thơm: “Được, bố không chỉ chữa bệnh cho mẹ con, còn mang mẹ con về nữa.”
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ anh, dạ một tiếng.
Hoắc Minh bế cô bé đều phòng ngủ của Hoắc Chấn Đông, nhờ ông bà chăm sóc Hoắc Tây, sau đó điện cho thư ký Trương sắp xếp máy bay tư nhân, Hoắc Chấn Đông vừa chơi với cháu gái, vừa chen vào sỉ nhục con mình: “Cậu Hoắc theo đuổi vợ mà bày binh bố trận ghê quá nhỉ!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!