Nói là đuổi mẹ mình để nghỉ ngơi nhưng Trạch Dương không tài nào để ngưng suy nghĩ về việc đó. Cậu đau đầu suy nghĩ mãi về việc này.
Chính xác hơn là còn khó hơn suy nghĩ giải một bài toán khó. Trong chuyện này cậu vẫn chưa tìm ra được hướng giải quyết. Phải làm sao thì mới đúng được đây?
Trạch Dương cũng muốn có thể phát triển hơn, có thể làm mọi thứ để cuộc sống mai sau của cậu và Hân Nghiên có thể tốt hơn. Nhưng cậu không muốn rời xa cô. Thậm chí cậu còn chưa nói cho cô biết tình cảm của mình nữa cơ mà. Vậy mà bây giờ lại còn phải rời xa cô sao? Cậu không muốn, chỉ muốn ở bên Hân Nghiên mãi. Cô ở đâu thì nơi đó là nhà của cậu.
Đến tận tối đến.
Hân Nghiên đi chơi về còn thấp thỏm lo xem Trạch Dương có phạt cô hay không. Nhưng đọc truyện chán quá nên cô đã chạy sang để tìm Trạch Dương chơi. Nhưng còn vừa mới bước vào nhà thì Hạ Mỹ Oánh gọi cô đi ra để bà dặn dò một chút.
– Hân Nhi, lại đây cô nó chuyện với Hân Nhi một chút đã.
– Dạ.
Nghe Hạ Mỹ Oánh nói vậy thì Hân Nghiên liền tươi cười đi ra sofa ngồi cạnh bà. Hạ Mỹ Oánh mỉm cười ôm Hân Nghiên vào lòng còn vuốt tóc cô.
– Hân Nhi của cô đáng yêu quá đi mất.
– Cô Oánh cũng đánh yêu a.
– Cái con bé này, cô lớn tuổi như vậy rồi đáng yêu cái gì chứ.
– Hì.
– Hân Nhi định lên chơi với Tiểu Dương sao?
– Vâng ạ.
– Hân Nhi nghe cô nói một chút nhé.
– Có chuyện gì sao cô Oánh?
– Cũng không hẳn, nhưng mà Hân Nhi lên đáy nói chuyện nhiều vào cho Tiểu Dương vui nha. Thằng bé đang buồn.
– Sao Trạch Dương buồn vậy ạ? Là do Hân sao?
– Không phải, Hân Nhi ngoan vậy mà. Là do cô làm thằng bé buồn thôi, Hân Nhi nhớ nói chuyện nhiều một chút cho thằng bé đỡ buồn nhé.
– Vâng ạ, vậy Hân lên chơi với Trạch Dương đây.
– Ừ, hai đứa chơi vui nhé.
Hân Nghiên nhí nhảnh chạy lên tầng vào phòng Trạch Dương để chơi. Cậu đang hít đất thì thấy cửa phòng mở ra.
Cậu đứng dậy lấy khăn lau để lau bỏ mồ hôi. Còn đang định lau thì Hân Nghiên đi đến ôm cậu. Cô kiễng chân muốn xoa đầu Trạch Dương nhưng cậu cao quá nên cô không với tới. Trạch Dương thấy vậy thì cúi tháp dầu để cô xoa. Hân Nghiên vui vẻ xoa đau cậu còn mỉm cười nữa.
– Tiểu Dương đừng buồn nha, có mình ở đây với Tiểu Dương nè.
– Ai dạy cậu làm mấy chuyện này?
Trạch Dương thừa biết Hân Nghiên sẽ không tự nhiên mà nói ra những lời như vậy. Cậu còn chả hiểu được tính Hân Nghiên sao? Đã vậy còn thật giống như cách dỗ đứa trẻ con mà. Hân Nghiên nghĩ cậu còn bé chắc?
– Không ai dạy mình hết á. Tại vì Trạch Dương buồn nên mình đang dỗ Trạch Dương đó.
– Trẻ con. Được rồi, mình đi thay đồ đã.
– Tại sao phải thay?
– Thì ra mồ hôi thì thay chứ sao nữa.
– Ừm.
Hân Nghiên lại vui vẻ buông tay khỏi người Trạch Dương. Cậu lấy khăn lau cổ rồi mắt. Đưa tay xoa đầu Hân Nghiên rồi lấy chiếc áo phông khác rồi đi vào phòng tắm để thay đồ.
Trong thời gian đó thì Hân Nghiên nghịch mấy đồ lắp ráp của Trạch Dương rồi trèo lên giường cậu nằm lăn lộn. Không biết vì sao nhưng Hân Nghiên rất thích giường của Trạch Dương. Nó có gì đó khiến cô vui mỗi khi nằm vào. Thậm chí nhiều lúc Hân Nghiên đã nói đổi giường với Trạch Dương nhưng cậu không chịu. Thế là nhiều lần Hân Nghiên còn đòi sang ngủ với Trạch Dương. Ba mẹ cô cũng thấy không nên nhưng vì con gái mình thích quá nên nếu cô xin mười lần thì họ sẽ cho cô sang ngủ một đến hai lần.
Trạch Dương thay đồ đi ra thấy Hân Nghiên đang nghịch bộ lắp ráp trên giường của mình thì đến ngồi cạnh cô. Hân Nghiên thấy Trạch Dương ra thì liền đi đến gối đầu lên chân cậu.
Im lặng hồi lâu thì Trạch Dương mới lên tiếng.
– Hân Nhi.
– Ừ hứ.
– Nếu bây giờ mình đi đến một nơi thật xa thì cậu có nhớ mình không?
– Trạch Dương đi đâu sao?
– Không biết, đang hỏi cậu. Nếu mình đi thì cậu có nhớ mình không?
– Mình sẽ nhớ Trạch Dương lắm nha.
– Thật sao?
– Ừm.
– Nhớ đến mức độ nào?
– Nhớ nhiều lắm luôn. Nhớ Trạch Dương rất nhiều luôn.
– Ừ.
Hân Nghiên nói rồi thì vẫn chơi mà chả nhìn mặt Trạch Dương xem cậu tâm trạng ra sao. Nhìn Hân Nghiên nằm chơi vui như vậy thì Trạch Dương chợt dừng lại vài giây. Cậu cúi xuống hôn nhẹ lên môi Hân Nghiên rồi lại ngồi thẳng dậy. Hân Nghiên vẫn chỉ cười, nhưng mà có hơi lạ. Mọi lần Trạch Dương hôn đau lắm luôn, còn lâu nữa. Vậy mà hôm nay Trạch Dương lại hôn cô rất nhanh còn nhẹ nhàng như làn gió lướt qua nữa. Hân Nghiên xoay người ngước lên nhìn Trạch Dương.
– Mình thích Trạch Dương hôn như này thôi a.
– Ngốc, nếu không có mình thì cậu định sống thế nào đây?
– Mình muốn làm họa sĩ a, khi đó mình sẽ vẽ Trạch Dương thật đẹp luôn.
– Mình muốn bức tranh đầu tiên cậu vẽ người phải là mình, biết chưa?
– Mình biết rồi, sẽ vẽ Trạch Dương nha.
– Ừ, thật ngoan.
Nhìn Hân Nghiên giống như con thỏ nhỏ đang rúc đầu vào người Trạch Dương vậy. Nhìn cô đáng yêu như này làm Trạch Dương chả nỡ rời xa cậu chút nào. Đã vậy Hân Nghiên của cậu còn ngây thơ dễ tin người, chắc chắn sẽ bị lợi dụng. Cậu làm sao không lo cho được.
Lại như mọi lần, Hân Nghiên chơi xong lại lăn ra ngủ ở phòng Trạch Dương. Cậu lại phải cõng cô về nhà rồi mới trở về nhà mình. Nhưng cậu vẫn chư ngủ được, căn bản là không buồn ngủ. Ở trên gối vẫn còn mùi hương nhè nhẹ của Hân Nghiên, cậu lấy gối ngửi một chút để đầu óc thoái mái hơn rồi mới có thể ngủ được.1