Bệnh viện Thành Đô.
Tịnh Kỳ vội vàng chạy đến trước cửa phòng bệnh của Triệu Khải, vừa bước vào đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết từ bên trong vọng ra.
– Thím Trương đã xảy ra chuyện gì?
Thấy Tịnh Kỳ, thím Trương vội quay sang nhìn cô với vẻ đầy đau khổ.
– Tiểu thư, lão gia qua đời rồi!
Nghe như sét đánh bên tai, Tịnh Kỳ với hơi thở hổn hển, loạng choạng chạy nhanh đến bên giường của Triệu Khải.
Triệu Khải nằm im trên giường, xung quanh là Du Lãm cùng chị em Triệu gia đang ỉ ôi khóc lóc, bên cạnh đó còn mấy vị bác sĩ cùng y tá đang gỡ bỏ các thiết bị y tế trên người ông.
– Không thể nào!.
– Thím Trương ban nãy không phải thím nói sức khoẻ của cha tôi vẫn ổn hay sao?
– Tiểu thư…,huhu…,lúc đó tôi trông thấy lão gia có vẻ khó chịu, mới vội vàng đi gọi bác sĩ…, nào ngờ lúc quay lại lão gia đã xảy ra chuyện rồi… huhu.
Tịnh Kỳ cầm lấy bàn tay Triệu Khải, trông thấy mười đầu ngón tay đang đỏ ửng liền nảy sinh nghi ngờ “Thời gian để gây ra hiện tượng thiếu oxy tổng quát không phải là ngắn, Triệu Khải không thể nào tử vong ngay lập tức được, huống hồ ông ấy còn được trang bị máy hô hấp ngay bên cạnh và hoàn toàn có khả năng sử dụng chúng”
“Các đầu ngón tay không thể lưu thông máu giống như biểu hiện của cơ thể khi cận kề với cái chết, sẽ hoảng loạn mà tìm cách bấu víu vào vật gì đó vậy.
Cô đưa mắt đảo khắp xung quanh gian phòng.
“Kia là…,
Chiếc gối trắng nằm phía đuôi giường, lờ mờ còn phảng phất chút vệt hơi còn ẩm ướt. Tịnh Kỳ tiến lại gần, tâm trí cô càng lúc càng trở lên lo sợ.
“Là hơi thở cuối cùng của Triệu Khải còn vương lại…”
Cô túm chắt lấy một góc chiếc gối, bờ mi khẽ nhắm lại đầy đau thương.
“Như vậy… có ai đó đã dùng thứ này để giết chết ông ấy”.
– Triệu phu nhân! Mời bà kí vào biên bản xác nhận tử vong, sau đó mời bà theo chúng tôi đi làm thủ tục bàn giao thi thể của Triệu lão gia.
– Khoan đã!
Tịnh Kỳ vội vã chạy đến trước mặt vị bác sĩ, hoảng hốt can ngăn ông.
– Bác sĩ, tôi muốn tiến hành khám nghiệm pháp y, rất có thể ông ấy đã bị giế..t…
“BỐPPP”
Chưa kịp nói hết câu, Du Lãm đã giơ tay giáng mạnh vào má Tịnh Kỳ một cái tát đau điếng, kèm theo đó là giọng nói chua chát vang lên:
– Đồ khốn khiếp!
– Thi thể ông ấy còn chưa kịp lạnh mà mày đã muốn đem ra mổ xẻ rồi sao? Mày thật là một đứa con gái độc ác, hỗn ngược.
Tịnh Kỳ đưa mắt nhìn Du Lãm với cái nhìn chứa đầy sự phẫn uất.
– Triệu phu nhân.., có khả năng cha tôi đã bị người khác hãm hại, tôi chỉ muốn..
– Câm miệng! Ai là cha mày?
– Tịnh Kỳ mày có tư cách gì gọi ông ấy bằng cha. Một đứa đầu đường xó chợ còn có quyền lên tiếng ở đây hay sao?
– Mẹ…
Triệu Giai từ bên cạnh giường Triệu Khải liền vội vã tiến lại gần bọn họ, gọi Du Lãm với thái độ đa nghi.
– Triệu Giai, Triệu Ninh, cô ta vốn không phải là con cái Triệu gia chúng ta, cha con chỉ là nhặt nó từ bên ngoài về mà thôi!
Triệu Ninh hằn học cao giọng mắng chửi cô:
– Nói vậy cô ta đã lừa rối chúng ta bao nhiêu năm nay sao? Thật là một đứa mưu mô, xảo quyệt, thật đáng kinh tởm.
– Mẹ, chuyện này là thật sao? Làm sao mẹ có thể biết!
– Là mẹ vô tình nghe thấy cô ta và cha con nói chuyện, chính hai người họ đã thừa nhận điều đó, ông ấy còn định giao 30% cổ phần công ty cho nó nữa đấy.
– Hừ, mẹ dám chắc là nó chạy đến đây để vòi vĩnh, giờ thấy cha con đã mất nên nó không cam tâm mà tìm cách gây loạn.
– Bà…
Tịnh Kỳ căm giận nhìn mẹ con bọn họ, ánh mắt chứa đựng thương tổn đầy bi ai. Cô quay người, vội vàng bước thật nhanh ra khỏi nơi đó.
Trung tâm theo dõi CCTV bệnh viện Thành Đô.
– Xin lỗi tôi là luật sư Triệu, luật sư của Triệu lão gia – người vừa tử vong một giờ trước ở phòng 204, anh có thể cho tôi xem lại CCTV ghi lại thời điểm trước khi ông ấy qua đời được không?
Tịnh Kỳ giơ tấm danh thiếp đặt lên mặt bàn, người nhân viên trong phòng theo dõi ngẩng đầu nhìn cô, liếc qua tấm danh thiếp rồi lịch sự trả lời:
– Luật sư Triệu phiền cô chờ một lát!
Chưa đầy một phút người nhân viên đưa mắt nhìn lên màn hình rồi tiếc nuối thông báo:
– Xin lỗi thưa cô, CCTV ở hành lang tầng này đã bị hư trước đó rồi, chúng tôi vẫn đang cho người tiến hành sửa chữa.
Khuôn mặt xinh đẹp bổng chốc trở lên thất thần, tuyệt vọng. Cô khẽ ngượng cười mỉa mai bản thân, rồi mang tâm trạng đau lòng lặng lẽ rời khỏi bệnh viện Thành Đô.
– —————
23 giờ 45 phút. Dinh thự Mạc gia.
Mạc Tư Hàn đi đi lại lại trong căn phòng rộng lớn, chốc chốc quan sát thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay, rồi lại kéo rèm cửa nhìn xuống khoảng sân phía dưới. Đã muộn như thế này rồi mà cô ấy vẫn chưa về. “Hừ, đi thăm bệnh thôi có cần thiết lâu như thế không?”
Qua 12 giờ đêm, mới thấy người hầu lái xe của Tịnh Kỳ về phía gara, Mạc Tư Hàn cảm thấy có chút an tâm mới leo lên giường đi ngủ, anh hết quay qua bên này, rồi lại xoay mình sang bên kia, trong lòng vẫn có gì đó buồn bực, khó chịu. Vẫn là muốn chất vấn cô xem ở đó lâu như vậy là vì lí do gì?
Anh xỏ dép, khoác vội chiếc áo choàng bước ra ngoài hành lang “Đã 1 giờ sáng, có khi nào cô ấy đã ngủ rồi không?”
“Mặc kệ cô ta đi, mình bắt đầu nhiều chuyện rồi thì phải?”
Đang phân vân, chợt thấy Lâm Phúc trên tay cầm thứ gì đó từ phía cầu thang bên kia đi lên. Mạc Tư Hàn nhanh chân sải bước đến trước mặt ông.
– Lâm Phúc, thứ gì vậy?
– Dạ, thưa cậu… là….
– Canh giải rượu sao?
– À… là canh… giải rượu…
– Hừ! Lại còn dám uống rượu bên ngoài đến tận khya, sao cô ta không qua đêm ở đó luôn đi!
– Cậu chủ, không phải như cậu nghĩ, là…
– Đưa đây!
– Sao ạ!
– Đưa thứ đó đây, tôi sẽ mang vào cho cô ta. Đêm khya ông vào đó e không tiện.
– À vâng! Vậy phiền cậu chủ rồi!
Mạc Tư Hàn cầm lấy chén canh trên tay Lâm Phúc dảo bước đi về phía căn phòng của Tịnh Kỳ, để lại phía sau một gương mặt vô cùng ngạc nhiên. Bởi lẽ suốt bao năm qua đến ăn cùng bàn với Tịnh Kỳ cậu ấy còn chán ghét, chứ nói gì đến chuyện tự tay bê đồ lên cho cô.