Trở về Lịch Xuyên, hôm nay Ái Xuân ghé nhà thăm cô, căn bản bây giờ đến villa chơi còn tốt hơn gấp mấy lần ra các hàng quán.
Cả hai cùng nhau nhâm nhi mấy món ăn vặt, ngồi trên ghế sofa, cô chợt nhớ ra một chuyện:
– À, cách đây mấy hôm, Lục Hân có gọi điện thoại cho mình.
Ái Xuân nghe vậy thì khỏi tò mò, nhai thật vội miếng bánh trong miệng rồi đáp:
– Lục Hân sân si gọi cho cậu luôn sao? Cô ta nói gì vậy? Không phải lại kiếm chuyện đó chứ.
Tuệ Sam lắc đầu:
– Lần này cô ta gọi cho mình để xin lỗi.
Ái Xuân ngạc nhiên còn hơn cả hay tin trúng số:
– Sao chứ? Xin lỗi cậu, về chuyện gì? Mà người đanh đá miệng lưỡi như cô ta nay lại nói tiếng xin lỗi, chuyện hiếm thấy.
Cô kể rõ tường tận:
– Cô ta bảo xin lỗi vì chuyện đã có những lời không hay với mình ở buổi họp lớp. Ban đầu mình rất ngạc nhiên, nhưng nói một hồi cô ta mới tiết lộ chuyện chồng cô ta là trưởng phòng nhân sự ở công ty Adela.
Nghe đến đây, Ái Xuân đã lập tức hiểu ra vấn đề:
– À, vậy ra là cô ta sợ cậu sẽ vì chuyện cô ta miệng mồn thị phi mà có thể mách lại với Niên Thường. Sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của chồng cô ta. Lục Hân quả là người lợi ích. Lần này động phải vợ của Ngạn chủ tịch nên lép vế rồi.
Cô tròn mắt nhìn Ái Xuân:
– Cậu vừa mới nói…”vợ” của Ngạn chủ tịch.
Ái Xuân nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của cô bạn thì liền đánh nhẹ vào cánh tay cô:
– Mình nói không phải sao? Cậu và anh ấy bây giờ chỉ thiếu kết hôn thôi. Mình đang rất hóng thiệp mời cưới đó. Nhanh nhanh nha.
Cả mẹ và Ái Xuân đều đốc thúc chuyện kết hôn. Tuệ Sam bắt đầu cảm thấy mong muốn và nôn nóng có một danh phận gắn bó dài lâu và đám cưới với anh.
——————————————
Cô vừa gấp quần áo vừa suy nghĩ về chuyện kết hôn: “Mình có nên chủ động hỏi anh ấy về chuyện này không?”
Chợt Niên Thường từ phòng tắm bước ra, anh ngồi lên giường, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau.
Mùi hương của xà phòng tắm quen thuộc trên cơ thể anh khiến cô xao xuyến, dường như Niên Thường nhận thấy nét bâng khuâng trên gương mặt xinh đẹp:
– Em đang nghĩ gì sao?
Cô có chút bối rối, muốn đề cập đến chuyện kết hôn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng thể mở lời được.
– Em…em đang nghĩ về chuyện của Lưu Đình. Lần này cô ấy vướng vào vòng lao lý, hẳn Lưu Đình và cả Nhạc gia rất suy sụp. Chuyện đơn kiện, chúng ta có nên…
Anh hiểu cô muốn nói đến chuyện gì, cô gái có tấm lòng bao dung và hiền lành như Tuệ Sam quả thật sẽ chịu rất nhiều thiệt thòi khi gặp phải hạng người tàn độc như Nhạc Lưu Đình.
– Cô ta gây ra chuyện thì phải gánh chịu hậu quả. Lần này là một học thích đáng cho Lưu Đình. Em đừng nghĩ nhiều.
Nhạc gia đã liên hệ với Niên Thường và bày tỏ mong muốn hy vọng anh sẽ rút lại đơn kiện. Nhưng anh thừa biết Nhạc gia muốn dùng một số tiền lớn để giảm án cho Lưu Đình cũng như thuê luật sư bào chữa cho cô ta. Cũng vì luôn ỷ lại gia thế giàu có mà Lưu Đình coi trời bằng vung. Làm chuyện hại người gây ra hậu quả mà chẳng chút hối hận.
Từ khi xảy ra vụ tai nạn đến nay, cô ta chưa từng hẹn gặp Tuệ Sam để nói lời xin lỗi. Niên Thường tuyệt đối sẽ không nương tay với kẻ không xứng đáng.
Anh hôn lên môi cô:
– Ngày mai anh đi công tác rồi, ở nhà ngoan đó.
Cô quay người lại ôm cổ anh nũng nịu, dù đã biết anh chỉ đi hai ngày một đêm như đối với cô như vậy là rất lâu:
– Em không muốn xa anh chút nào.
Anh mỉm cười:
– Chưa gì đã nhớ anh rồi sao?
Cô gật đầu, hôn lên má anh:
– Em sẽ nhớ anh lắm.
Anh véo nhẹ má cô:
– Anh cũng nhớ em. Xong việc anh sẽ về ngay với em.
Chưa kịp trao nhau nụ hôn thì điện thoại của anh đổ chuông. Niên Thường ôm cô vào lòng rồi bắt máy, dù vừa nhìn qua tên người gọi đến anh đã chẳng muốn nghe.
– Alo.
Đầu dây bên kia vang lên giọng điệu nài nỉ:
– Niên Thường à, con thật sự nhẫn tâm nhìn sự nghiệp của chú ba con tụt dốc sao? Ba xin con, giúp chú ấy một lần thôi.
Anh nghe chẳng chút lọt tai, ba của anh hiếm khi gọi điện cho anh. Nhưng dạo này lại hay gọi để nài nỉ mong anh góp vốn vào công ty sắp phá sản của chú ba. Người chú mà trước đây đã từng nhẫn tâm đuổi anh ra khỏi nhà ông bà nội hòng chiếm đoạt tài sản.
Cô thấy anh có vẻ căng thẳng liền nắm tay anh, Niên Thường hôn lên tóc cô, nếu không có Tuệ Sam ở đây, e rằng anh đã nổi nóng từ khi vừa bắt máy.
– Chuyện của ông ta ba quan tâm làm gì, ông ta sống chẳng tình nghĩa với ai. Công ty đi đến bờ vực phá sản là do ông ta tự chuốc lấy. Ba đừng gọi cho tôi để nói về chuyện này nữa.
Vừa dứt lời anh cúp máy. Quả thật dù anh có vì nể tình người trong dòng họ mà muốn giúp cũng không giúp được. Anh là dân kinh doanh lớn, ai đời lại mang cả núi tiền đút vào một công ty đang trên bờ vực phá sản lại chẳng hề có chút tiềm năng vực dậy trong tương lai. Khác nào bảo anh ném tiền qua cửa sổ, dù giàu nứt vách đổ tường cũng không ai chi tiêu như thế với số tiền mồ hôi công sức của mình.
Cô đã nghe anh kể qua chuyện này, vậy nên vừa nghe anh nói chuyện điện thoại đã lập tức hiểu ra vấn đề.
Tuệ Sam biết anh không muốn và không vui khi nhắc đến chuyện vừa rồi. Cô mỉm cười hôn lên má anh:
– Anh à em đói rồi, mình xuống nhà ăn cơm đi.
Niên Thường nở nụ cười, đối với anh bình yên và hạnh phúc nhất là khi được ở cạnh cô:
– Được, chúng ta ăn cơm thôi.