Từ ngoài cổng vào đến phòng khách, Ái Xuân bước đến đâu liền trầm trồ đến đó:
– Ôi trời, căn villa này rộng thật. Ở một nơi như thiên đường thế này, cậu thật có phúc đấy Tuệ Sam.
Cô khẽ mỉm cười, hôm nay muốn cùng Ái Xuân nấu nướng và trò chuyện. Trông cô được sống ở nơi sa hoa lộng lẫy, có người yêu cưng chiều yêu thương mà Ái Xuân cũng yên tâm, Ngạn Niên Thường quả là người đàn ông thành đạt lại chiều chuộng người yêu hết mực.
Hôm nay anh không có ở nhà vì phải đi gặp gỡ đối tác, tan làm cô tranh thủ về nhà ngay, thật ra là có chuyện quan trọng cần nghe lời tư vấn từ cô bạn.
Ngồi trong phòng, Tuệ Sam cẩn trọng cất lời:
– Mình có chuyện rất quan trọng muốn nói cậu biết. Hy vọng sau khi biết rồi cậu có thể giúp mình giữ bí mật.
Vẻ mặt nghiêm trọng này của cô, quả thật Ái Xuân hiếm khi nhìn thấy.
– Có chuyện gì, cậu cứ nói đi. Chúng ta đâu có xa lạ gì, giúp được cậu mình sẽ cố hết mình.
Cô lấy dưới nệm ra một tờ giấy, có chút chần chừ nhưng rồi cũng đưa cho Ái Xuân xem.
Ban đầu Ái Xuân rất bình tĩnh cầm lấy tờ giấy, cho đến khi nhìn vào đọc chi tiết thì há hốc mồm:
– Cái gì! Cậu và Ngạn Niên Thường yêu nhau vì hợp đồng tình nhân sao?!
Cô hốt hoảng vội bịt miệng cô bạn, lỡ để những người làm nghe thấy thì không hay cho lắm.
– Nhỏ thôi. Cậu muốn mọi người đều biết à.
Ái Xuân nhận ra mình có hơi lớn giọng, vội chấn chỉnh:
– Cậu…bị ép yêu Ngạn Niên Thường vì muốn cứu giúp sự nghiệp của Thiên Mạch? Vậy…anh Thiên Mạch biết chuyện này chưa?
Cô lắc đầu:
– Tuyệt đối không thể để anh ấy biết chuyện này.
Người ngoài cuộc vừa nhìn vào sự việc như Ái Xuân thì không tránh khỏi bức xúc:
– Vậy ra tên Ngạn Niên Thường kia là kẻ tồi tệ như vậy. Hắn dùng sự nghiệp của Thiên Mạch để uy hiếp cậu. Tuệ Sam à, cậu phải nói chuyện này cho anh Thiên Mạch biết, tại sao lại âm thầm chịu đựng ở bên một kẻ đáng sợ như vậy? Đến tận bây giờ mới nói mình biết nữa chứ!
Cô thở một hơi:
– Bây giờ đã quá muộn để nói anh Thiên Mạch biết. Chỉ khiến mọi chuyện thêm rối rắm thôi.
Ái Xuân quan sát biểu hiện của cô, vừa đọc qua hợp đồng tình nhân cô ấy đã xuất hiện suy nghĩ bất ổn:
– Mình hỏi thật, cậu và Ngạn Niên Thường có phải đã…
Cô vừa nghe đã hiểu ý của Ái Xuân:
– Cậu nghĩ sao?
Ái Xuân cũng không ngại nói thẳng:
– Chắc chắn là có đúng không? Nếu là tình nhân, tuyệt đối không thể tránh khỏi chuyện đó.
Cô chẳng đắn đo mà gật đầu thừa nhận.
Điều này khiến Ái Xuân khá sốc. Vì cô ấy hiểu rõ, Tuệ Sam là người con rất biết giữ mình, quan niệm chỉ trao thân cho người đàn ông mình yêu và người đó cũng yêu cô. Lần này cô chấp nhận đánh đổi cả đời con gái, trao thứ quý giá nhất cho Ngạn Niên Thường để đổi lấy sự nghiệp cho thanh mai trúc mã. Trong khi Giang Thiên Mạch lại chẳng hề hay biết đến sự âm thầm hy sinh của cô. Có phải Tuệ Sam ngốc này đã quá thiệt thòi rồi không?
Ái Xuân nắm lấy tay cô:
– Cậu không dám nói với Thiên Mạch vì sợ anh ấy phiền lòng và vì cậu nghĩ…cậu nghĩ bây giờ cậu không còn xứng đáng với anh ấy sao? Tuệ Sam, tại sao cậu phải hy sinh nhiều như vậy chứ?
Bầu không khí trầm lặng, tuy không căng thẳng nhưng lại trĩu lòng. Nhưng câu trả lời của cô đã khiến Ái Xuân bất ngờ:
– Quả thật mình đã từng nghĩ như vậy, nhưng đó là trước đây thôi. Còn bây giờ, mình lại…lại không nỡ rời xa Niên Thường.
Cô ấy nhíu mày, sợ bản thân nghe lầm nên phải hỏi kỹ lại:
– Cậu nói sao? Chẳng lẽ cậu…cậu yêu anh ta rồi à?
Cuối cùng cũng nói vào trọng tâm vấn đề, Tuệ Sam thẳng thắn đáp:
– Phải. Thời gian qua ở cạnh Niên Thường, mình nhận ra anh ấy là người đàn ông ấm áp, dịu dàng lại rất trân trọng mình. Nhưng…khi mình nghĩ đến thời hạn của hợp đồng, mình lại sợ rằng sau khi kết thúc một năm, anh ấy sẽ vứt bỏ mình.
Nghe đến đây thì Ái Xuân đã hiểu ra mấu chốt, làm bạn với cô mấy năm qua cũng đủ để hiểu tâm tư của bạn mình.
– Vậy ra cậu yêu Ngạn Niên Thường nhưng lại còn trăn trở về chuyện hợp đồng?
Ái Xuân vỗ nhẹ bàn tay cô:
– Cậu thử hỏi thẳng anh ấy xem.
Đây cũng là điều cô đã nghĩ đến, tuy nhiên vẫn còn lo lắng:
– Mình vừa sợ lại vừa không có đủ can đảm. Sợ anh ấy sẽ…sẽ xem mình là con ngốc, trong khi anh ấy chỉ đối tốt với mình vì bản hợp đồng còn mình thì lại động lòng với anh ấy.
Chuyện này quả thật nan giải, nhưng thà nói ra để biết phương hướng tính tiếp còn hơn im lặng chịu đựng rồi tự trách bản thân rằng không biết nắm bắt cơ hội.
– Tuệ Sam à, yêu là phải nói, như đói phải ăn. Mình nghĩ cậu phải mạnh mẽ mà đối mặt. Nếu anh ta là người phũ phàng tệ bạc có thể vứt bỏ cậu sau khi kết thúc bản hợp đồng thì người đàn ông này chẳng xứng đáng để cậu yêu đâu. Nhưng nếu như Ngạn Niên Thường thật lòng yêu cậu thì sao? Có thể anh ta cũng đang trăn trở như cậu, vì yêu nên mới tìm cách giữ cậu bên cạnh. Bản hợp đồng thực chất chỉ là hình thức. Tất cả mọi chuyện, chỉ có Ngạn Niên Thường mới có thể cho cậu câu trả lời mà cậu cần.1
Lời nói của Ái Xuân khiến cô ngẫm nghĩ. Quả thật cô bạn này là người luôn bên cô, cho cô những lời khuyên mà cô cần. Sau cuộc nói chuyện này, cô cảm thấy mình như được tiếp thêm động lực để đối mặt với anh.1