Trước những lời cố ý khơi chuyện đổ lỗi vô căn cứ lại rất khó nghe, Ái Xuân không nhịn được liền cất lời:
– Cậu nói vậy là có ý gì?
Tuệ Sam vẫn rất bình tĩnh, đây chính là một trong những lý do cô không muốn tham gia buổi họp lớp. Chạm mặt những con người đầy thị phi, rốt cuộc bao năm rồi vẫn không thay đổi tính nết.
Lục Hân nở nụ cười dè bỉu, thái độ càng quá quắc:
– Tôi có ý gì đâu. Chẳng qua là đang nói sự thật thôi.
Phe bè lũ và những kẻ ham sân si không biết giữ mồm miệng liền hùa theo mà khiến tình hình thêm căng thẳng:
– Lục Hân nói cũng đúng mà.
– Không biết bây giờ Tuệ Sam đã có người yêu chưa?
– Đúng rồi ha, nếu có rồi thì không biết người yêu của cô ấy có xuất sắc như Nhật Minh của chúng ta không?
Có kẻ xua tay tỏ ý khinh thường:
– Y cha, khỏi nghĩ cũng biết, làm sao mà bằng Nhật Minh được.
Những lời lẽ mang tính kích bát liên tục cất lên:
– Phải đó. Tuệ Sam là họa sĩ, không chừ đang quen một chàng họa sĩ nào đó cũng nên.
– Ui, họa sĩ à, tiền bán tranh được bao nhiêu chứ.
– Nếu vậy thì thật quá khập khiễng khi so sánh với Nhật Minh rồi.
Bọn họ liên tục ca ngợi Cố Nhật Minh bởi lẽ từ thời đi học, anh ta đã nằm trong top những học sinh có gia thế khủng của trường. Bây giờ còn đang là giám đốc của công ty hải sản lớn ở Lịch Xuyên.
Cô vẫn không có chút biến sắc, hôm nay đến đây là vì Ái Xuân, cũng nuôi chút hy vọng bọn người ham thị phi này sau bao năm sẽ thay đổi. Nào ngờ vẫn chứng nào tật nấy.
Ái Xuân hằn giọng trước đám ngưòi quá đáng:
– Này, các cậu hơi quá rồi đấy. Có biết người yêu của Tuệ Sam là…
Cô vội nắm lấy cổ tay Ái Xuân:
– Đừng…
Ái Xuân đã biết chuyện cô và Ngạn Niên Thường yêu nhau. Tuy nhiên cô ấy chỉ nghĩ đây là một tình yêu nam nữ đơn thuần. Một tình yêu bắt nguồn từ hai phía như bao cuộc tình khác. Hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của bản hợp đồng tình nhân kia.
Dù sau khi biết chuyện cô và Ngạn Niên Thường yêu nhau, Ái Xuân đã không khỏi thắc mắc, kinh ngạc. Vì từ trước đến nay cô luôn nói với cô ấy rằng cô rất thích Giang Thiên Mạch, nhưng bây giờ lại đột ngột quen Ngạn Niên Thường.
Những kẻ hóng chuyện đang vểnh lỗ tai chuẩn bị nghe thấy điều gây cấn thì đột nhiên bị ngắt ngang.
– Ủa, sao không nói tiếp đi Ái Xuân.
– Người yêu của Tuệ Sam là ai vậy?
– Phải đó, cậu có người yêu rồi à, là ai vậy, nói bọn này biết đi.
– Không biết là tai to mặt lớn nào đây ha.
– Ui, hay là một chàng họa sĩ nghèo với trái tim vàng!
Cô nhìn lần lượt bọn họ, buông nhẹ một câu:
– Sao cứ hỏi về chuyện của tôi mà không kể về cuộc sống của các cậu? Chắc ai cũng ấm êm, hạnh phúc lắm nhỉ?
Những kẻ vừa chia tay người yêu, có người ly dị hoặc hôn nhân đang cơm không lành canh không ngọt liền im phăng phắc.
Quả là giỏi soi mói người khác, nhưng không biết tự nhìn lại chính mình.
Nhật Minh không khỏi luyến lưu nhìn Tuệ Sam rồi cất lời sau khi bao người đột nhiên chỉa mũi dùi vào cô mà săm soi:
– Mọi người đừng nói vậy. Hôm nay chúng ta đến đây là để gặp mặt vui vẻ mà. Chuyện cũ cho qua hết đi.
Bọn họ bắt đầu đánh trống lãng, Lục Hân nở nụ cười vui vẻ:
– Mọi người đã rất lâu mới có dịp gặp lại, hay là bây giờ chúng ta đi hát karaoke đi?
Bạn thân của cô ta ngồi cạnh vội hùa theo:
– Phải đó, phải đó. Đi tăng hai tăng ba luôn cũng được. Mấy khi có dịp hội ngộ.
Tuệ Sam ghé sát tai Ái Xuân nói nhỏ:
– Chúng ta về thôi.
Cô ấy gật đầu, chưa kịp cất lời nói với bọn họ thì điện thoại trong túi xách của cô đổ chuông. Tuệ Sam mở ra xem, là anh gọi đến, giọng nói dịu dàng, ấm áp:
– Alo, khi nào em về thì gọi cho anh. Anh sẽ đến đón em.
Cô mỉm cười, sự chu đáo của anh là điều mà cô không thể phủ nhận:
– Vậy bây giờ anh đến đón em đi.
Hôm nay anh cho cô được phép tan làm sáng để tham gia buổi họp lớp. Cô được tài xế riêng của anh đưa đi. Khi tan ca trở về nhà anh chu đáo nên muốn đích thân đến đón cô.
Vừa cúp máy thì những ánh mắt soi mói lại đổ dồn về phía cô. Nhật Minh nhìn cô trong sự nuối tiếc.
– Này là ai vậy? Người yêu của cậu sao?
Cô thoáng im lặng, lát nữa anh đến đón cô, nếu cô nói cả hai không phải người yêu thì e rằng không hợp lẽ thường. Hơn nữa lỡ sau này bị bọn họ bắt gặp đi cùng anh thì càng thêm rắc rối.
Tuệ Sam lạnh lùng gật đầu:
– Ừm.
Trước đại sảnh, bọn họ bon chen đứng cùng cô và Ái Xuân. Mục đích chỉ có một, chính là xem mặt và soi xét người yêu của cô rốt cuộc là ai.
Lục Hân chua ngoa cất lời:
– Người yêu của hoa khôi không biết mặt mũi ra sao đây?
Mấy ả đàn bà kia cũng lắm mồm không kém:
– Dĩ nhiên là không thể bằng Nhật Minh rồi. Vừa giàu vừa đẹp trai, lại quen Hạng tiểu thư danh giá.
Những thanh niên trong lớp cũng không khỏi tò mò, chờ đón để xem mặt bạn trai hoa khôi lớp họ.
Vài cô bạn không ham sân si nhưng cũng không tránh khỏi thắc mắc, mỉm cười nhìn cô:
– Tuệ Sam, thật ra cậu đang quen ai vậy?
Cô chỉ mỉm cười nhẹ:
– Anh ấy là một người kinh doanh bình thường thôi.
Lời nói của cô lại lọt vào tai Lục Hân, cô ta chề môi, liếc mắt:
– Xời, kinh doanh thường thôi, bây giờ kinh doanh có nhiều loại lắm. Buôn bán tạp hoá nhỏ cũng có thể gọi là kinh doanh rồi.
Lời mỉa mai mói móc của Lục Hân tạo tiền đề cho những tiếng cười giòn tan từ những con người thích vùi dập, móc méo người khác.