CHƯƠNG 605: BIỂU HIỆN TRÁI NGƯỢC
Chú béo cảm thấy người này thật vô vị, ngay cả bí quyết mà người từng trải như ông cho cũng không lắng nghe, nên bĩu môi nói: “Cậu còn trẻ thì đừng nên hống hách như thế, nếu cậu cứ tiếp tục thế này, thì sau này sẽ nếm mùi đau khổ đấy.”
“Nếu cậu không muốn nghe, thì tôi không nói nữa.”
Chú béo hì hục đuổi theo vợ, Dạ Âu Thần nhìn theo bóng lưng ông ta, rồi đi theo sau với vẻ mặt không cảm xúc.
“Chị nói em này, em đừng dung túng đàn ông quá, bằng không sau này em hoàn toàn không có địa vị trong gia đình, chị nói cho em biết, đối với đàn ông phải lạt mềm buộc chặt, lúc lạnh lúc nóng, như vậy mới có thể làm cho cậu ta cảm nhận được tầm quan trọng của em. Còn tình huống lúc nãy của em, lẽ ra em nên tự quyết định, nếu cậu ta không muốn đi cùng, thì em cứ bỏ mặc cậu ta một lúc, rồi cậu ta sẽ tự động đi theo thôi.”
Hàn Minh Thư xấu hổ, cô cảm thấy mình hoàn toàn không cần chiêu quản chồng này, vì đối với cô, Dạ Âu Thần chẳng phải chồng cô, nên cô có học cũng vô ích.
Nhưng chị gái quá nhiệt tình, nếu giờ cô nói Dạ Âu Thần hoàn toàn không phải chồng mình, e rằng sẽ tạt một gáo nước lạnh lên đầu bà ta.
Bỏ đi, cứ xem như cô có thêm một người bạn đi.
“Cảm ơn chị, em biết rồi.”
“Haizz, nhưng chàng trai nhà em rất đẹp trai, cao ráo, hơn nữa nhìn dáng vẻ của cậu ta, chị có thể hỏi em một câu không, có phải lúc ở trên giường cậu ta cũng lạnh lùng như thế đúng không?”
“…” Câu hỏi này đã làm Hàn Minh Thư không kịp đề phòng, nhìn chị gái không dám tin, sao bà ta lại bỏi vấn đề này?
“Thật ngại quá, chị biết đây là chuyện riêng của hai em, nhưng chị thấy cậu ta đẹp trai như vậy, nên hơi tò mò một tý.”
Bị chị gái hỏi như vậy, Hàn Minh Thư liền nhớ đến chuyện lúc trước.
Có phải lúc ở trên giường, anh cũng lạnh lùng như thế đúng không? Tất nhiên là không rồi. Lúc ở trên giường, biểu hiện của Dạ Âu Thần hoàn toàn trái ngược với con người thật của anh.
Nếu nói lúc mặc đồ, Dạ Âu Thần bình tĩnh, kiềm chế, lạnh lẽo vô tình.
Thì lúc cởi đồ ra, Dạ Âu Thần sẽ nóng như lửa, tham lam, cực kỳ chiếm hữu.
Nhất là lúc cuối cùng, ánh mắt và vẻ mặt của anh, chỉ có thể hình dung bằng hai từ.
Đó là dục vọng.
Nên lần nào Hàn Minh Thư cũng không dám nhìn vào mặt anh, cô luôn cảm thấy lúc đó anh như muốn nhập cô vào cơ thể anh.
“Có phải cậu ta rất có năng lực kéo dài đúng không?” Chị gái lại đột ngột hỏi tiếp một câu nữa, Minh Thư giật mình, bỗng hoàn hồn lại.
“Chị chị nói gì?”
Nụ cười trên mặt chị gái nhất thời trở nên xấu xa: “Em thật sự không muốn tiết lộ một chút à? Có cần chị tiết lộ vị trí nhà chị cho em không?”
Thấy bà ta mở miệng định lên tiếng, dọa Minh Thư sợ đến đỏ mặt, không dám đứng lại nữa, vội nhấc chân chạy ra ngoài.
“Này, chị vẫn chưa nói xong mà, em chạy cái gì?”
Thấy cô chạy ra ngoài, Dạ Âu Thần nhất thời căng thẳng nhấc chân đuổi theo, Hàn Minh Thư chạy được một đoạn thì ngừng bước, đúng lúc Dạ Âu Thần đuổi tới, nắm lấy cổ tay cô.
“Sao thế?”
Một giọng nam lạnh lùng bỗng vang lên trên đỉnh đầu, Hàn Minh Thư ngẩng đầu lên nhìn, giờ mới nhận ra Dạ Âu Thần đã đuổi tới, vừa thấy khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của anh, cô lại nhớ đến hình ảnh trong ký ức lúc nãy, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
Chắc anh không nghe thấy mấy lời chị gái mới nói đâu nhỉ?
Hàn Minh Thư lắc đầu đáp: “Không có gì.”
Nhưng Dạ Âu Thần lại nghi ngờ híp mắt lại, nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng, rồi dời sang vành tai cũng đỏ ửng của cô.
Rõ ràng lúc nãy mặt cô đang trắng nõn, sao nháy mắt đã đỏ bừng rồi?
“Bà ta đã nói gì với em?” Dạ Âu Thần hỏi.
Mặt Hàn Minh Thư lại nhất thời đỏ ửng, chỉ một mực lắc đầu: “Không có gì, anh nắm tay tôi làm gì, mau buông ra…”
Đúng lúc chú béo và chị gái cũng đuổi tới, chị gái nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười nói: “Sao hai người lại nắm tay rồi? Mọi người cùng đi mua sắm đi, em gái, chúng ta trò chuyện tiếp nào.”
Chị gái nói xong thì giật tay Hàn Minh Thư ra khỏi tay Dạ Âu Thần ngay, rồi kéo cô tiến về phía trước.
Dạ Âu Thần nhìn bóng lưng hai người, rồi rơi vào trầm tư.
Lúc nãy hai người đã nói gì?
Chú béo tiếp tục cười híp mắt đi phía sau, Dạ Âu Thần không hỏi gì được, đành phải nhấc chân đuổi theo.
Trên đường đi.
Chị gái liên tục trò chuyện với Hàn Minh Thư, cuối cùng còn xin facebook của cô, lúc biết cô là nhà thiết kế, còn rất kinh ngạc, nói mình cũng quen mấy người làm thiết kế thời trang, nếu có cơ hội sẽ giới thiệu để mọi người làm quen với nhau.
Vì là hàng xóm, nên Hàn Minh Thư luôn mỉm cười đồng ý.
Hàn Minh Thư đã học được rất nhiều điều khi đi cùng bà ta, ví dụ như đi mua rau, mua thịt thì nên chọn thế nào, tất cả đều được bà ta chỉ dạy kỹ lưỡng.
Lúc bốn người định đi vào khu nhu yếu phẩm hàng ngày, thì chạm mặt một người ở khúc cua.
Người đó có mái tóc đen, đeo mắt kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng, nở nụ cười ấm áp như gió xuân.
Lúc nhìn thấy Dạ Y Viễn, Hàn Minh Thư liền sửng sốt, không ngờ lại gặp anh ở đây.
Nhưng cô nhanh chóng ngẫm lại, có lẽ là do Dạ Y Viễn cố ý, dù gì trước đây… anh cũng từng nói sẽ đợi cô ở đây.
Chẳng lẽ hôm nay cũng thế?
“Thật trùng hợp.” Dạ Y Viễn thấy vẻ mặt hơi sửng sốt của cô, thì khẽ cười, quan sát cô.
Đột nhiên xuất hiện một anh đẹp trai, hơn nữa còn rất tao nhã, chị gái đứng cạnh Hàn Minh Thư đảo mắt nhìn hai người, rồi nói nhỏ vào tai Hàn Minh Thư: “Người yêu cũ của em à?”
Câu nói này suýt làm Hàn Minh Thư nghẹn họng, cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại, rồi nhìn chị gái bên cạnh.
Rõ ràng… chú béo thật thà như vậy, sao vợ ông ta lại là người nhí nha nhí nhảnh như thế? Hơn nữa tính cách bà ta cũng rất vô tư, lúc nói từ người yêu cũ, cũng không biết hạ thấp giọng nói?
Hàn Minh Thư cảm thấy rất lúng túng, chỉ có thể nói: “Không phải.”
Nói xong, cô chợt nhớ ra điều gì đó, nên quay đầu lại.
Nhưng nhận ra phía sau trống hoắc, không có bóng dáng Dạ Âu Thần.
Anh đi đâu rồi?
“Cậu ta bị chồng chị kéo đi rồi, có lẽ giờ đang ở khu khác.” Chị gái giải thích: “Giờ em mới nhận ra à? Em chẳng hề để tâm đến chồng mình.”
Hàn Minh Thư: “…”
Bỏ đi, lúc nãy cô luôn lắng nghe chị gái nói chuyện, nên dần quên mất Dạ Âu Thần vẫn đang đi phía sau.
Cô không ngờ mình lại chạm mặt Dạ Y Viễn ở khúc cua, nên lúc nãy mới quay đầu lại xem thử Dạ Âu Thần sẽ có phản ứng gì.