Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu - Hoàng Chinh

Chương 35


Truyện: Lẽ Nào Mình Vẫn Còn Yêu.
Tác giả: Chinh Hoàng.

Chương 35 – End.

Bị đổ oan nhưng tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Dương, chỉ như kẻ điên lao tới cào cấu túi bụi vào người tên tài xế:

– Mày nói cái quái gì vậy? Tao liên quan gì đến mày? Thằng khốn. Mày muốn gì? Rốt cuộc mày đã nhận bao nhiêu tiền của con kia để gài bẫy hãm hại tao?

– Linh. Em không cần phải sợ ai hết. Có anh ở đây rồi. Anh sẽ bảo vệ em. Em cứ nói thẳng cho hắn ta biết em không yêu hắn đi.

Mẹ chồng tôi có tiền sử bị bệnh tim, đứng đây từ nãy đến giờ cũng quá mệt mỏi rồi. Bà ấy không muốn tin tưởng vào lời tôi nói nữa, quay sang hỏi nhân viên lễ tân:

– Cô làm ca chiều nay đúng không?

Nhân viên lễ tân đứng khúm núm trước mặt mẹ chồng tôi lí nhí trả lời:

– Vâng ạ. Cháu làm ca chiều nay.

– Vậy cô có nhận ra hai người này không?

– Cháu có. Đây là anh Hoàng và chị Linh. Hai anh chị ấy là khách quen của khách sạn nên cháu nhận ra ngay. Lúc nãy khi lấy thẻ phòng, chị Linh còn hỏi cháu nay dùng màu son gì mà đẹp thế?

Thôi. Đến đây thì tôi biết mình có nói gì cũng không còn tác dụng. Mưu hèn kế bẩn của Trâm quá mức công phu tỉ mỉ, không có một kẽ hở. Dạo gần đây tôi không thấy Trâm đến tìm tôi gây chuyện, lại cứ tưởng cô ta nghĩ thông suốt rồi. Ai ngờ Trâm ủ mưu cho một kế sách khác thâm hiểm hơn. Vẫn là tôi ngu xuẩn, không lường trước được mọi chuyện. Thấy mình như một con rối mặc sức để Trâm và tên khốn kia điều khiển. Tôi điên tiết cầm chiếc gạt tàn thuốc lá trên bàn ném thẳng vào đầu hắn ta. Rồi quay sang Dương mếu máo nói:

– Không phải như thế đâu. Anh đừng nghe tên điên này nói láo. Tôi và hắn không có bất cứ quan hệ gì hết…Là hắn đã gài bẫy tôi…

Dương nhìn tôi nói nhưng biểu cảm trên khuôn mặt không thay đổi một chút nào. Cả người đứng im như khúc gỗ. Tới khi tôi động vào tay áo, anh ta mới lùi về phía sau. Thái độ bài xích rõ rệt:

– Tránh ra.

– Linh. Anh đã bảo em không phải sợ cơ mà. Em cứ mạnh dạn đưa tờ đơn ly hôn trong túi xách của em cho hắn kí đi…

Dương bật cười cay đắng. Nụ cười giống hệt ngày tôi nói lời chia tay anh ta vào 9 năm trước:

– Thì ra cô còn chuẩn bị trước cả đơn ly hôn chờ tôi về kí cơ đấy.

– Tôi không chuẩn bị tờ đơn ly hôn nào cả. Xin anh hãy tin tôi lần này.

– Tin cô để cô cắm cho tôi thêm mấy cái sừng nữa đúng không?

Khi tôi còn đang vớt vát cố nói mấy lời xoa dịu tâm trạng Dương, tên tài xế lại tự tiện đến bàn cầm túi xách của tôi dốc ngược đồ trong đó ra ngoài. Đầu tiên là mấy chiếc bao cao su vẫn còn để nguyên trong túi. Tiếp đó là tờ đơn ly hôn có đầy đủ thông tin của tôi và Dương rơi xuống đất, không một tiếng động nhưng đủ sức làm chân tay tôi run lẩy bẩy. Thế rồi hắn cầm điện thoại đưa cho Dương xem mấy bức ảnh thân mật giữa tôi và hắn ta. Sợ Dương không tin chúng tôi đã có quan hệ từ trước, hắn mở một loạt ảnh bảo Dương:

– Mày đã nhìn kĩ chưa? Tao và Linh đã yêu nhau được nửa năm rồi đấy. Đây là ảnh chúng tao chụp mỗi khi được ở bên nhau. Nếu không phải tại mày nhiều tiền hơn tao, Linh đã bỏ mày để đi theo tao từ lâu rồi thằng chó ạ.

– Câm.

– Việc gì tao phải câm? Hôm nay tao nhất định đòi lại công bằng cho bạn gái tao. Tao còn mấy video quay lại cảnh làm tình thân mật giữa tao và Linh. Giọng cô ấy mỗi khi lên giường với tao đều rất êm tai. Không biết mỗi khi ở bên mày cô ấy có thoải mái vậy không?

– À. Nếu mày muốn xem video tao mở cho mày xem luôn một thể. Haha

Đến đây mặt Dương ngay lập tức chuyển sang xám xịt, khớp tay anh ta nắm chặt lại. Tôi đứng bên còn nghe được cả tiếng kêu răng rắc khe khẽ. Mẹ chồng tôi ôm ấy ôm ngực thở dốc xong thều thào nói với Dương:

– Đưa mẹ rời khỏi đây ngay lập tức…Nhanh lên.

Dương bất lực nhìn tôi, trong ánh mắt anh ta có vô vàn điều muốn nói nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn đỡ lấy mẹ, đưa bà ấy rời khỏi phòng khách sạn. Khi lướt qua người tôi, anh ta dừng lại nói một câu đầy đau đớn:

– Nếu cô đã không thích sống với tôi, vậy thì chúng ta…

Tôi biết Dương định nói gì, nhưng giờ đã rơi vào hoàn cảnh này tôi không thể trách cứ anh ta chỉ muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng cho bản thân, nên cố tình ngắt lời đúng chỗ quan trọng nhất:

– Ly hôn. Tôi đồng ý ly hôn với anh.

Đợi Dương đưa mẹ chồng tôi rời khỏi phòng khách sạn, tên tài xế mới bắt đầu bộc lộ rõ bản chất xấu xa, vô liêm sỉ của mình. Hắn nhìn tôi cười khẩy:

– Tưởng con trai chủ tịch tập đoàn Trường Phong bản lĩnh thế nào, hoá ra cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Giờ tôi đã mất hết tất cả, tôi chẳng còn sợ gì nữa. Tên khốn này đã ban cho tôi điều gì, tôi sẽ trả lại hắn gấp đôi gấp ba. Tôi nhìn hắn như nhìn kẻ thù rồi rít lên chửi:

– Hôm nay mày thông đồng với con kia để hại tao, sau này mày sẽ phải chịu quả báo thôi thằng khốn nạn ạ.

Mắt tên kia trợn ngược lên như con ngáo ộp. Hắn lừ lừ đến gần tôi vung tay muốn tát tôi, may mà tôi kịp nghiêng đầu sang một bên nên không bị dính đòn. Chỉ là hành động đó càng làm hắn cáu bẩn, gào rú lên như một kẻ tâm thần vừa mới trốn trại:

– Con đ ĩ kia. Mày tưởng mày cao giá lắm hả? Ông nói cho mày biết nhé lúc nãy ông nhịn mày cho xong việc thôi, chứ giờ đợi đấy mà ông nhịn. Đồ đàn bà lẳng lơ. Có cho không ông cũng chẳng thèm. Ở đấy mà bày đặt thanh cao. Ông khinh.

Giờ có đánh nhau với hắn tôi cũng chẳng thắng nổi không khéo còn làm ảnh hưởng đến hai đứa bé trong bụng, nên cố nuốt cơn tức xuống định hạ giọng nói vài câu dễ nghe rồi tìm đường “thoát” khỏi đây cho an toàn. Nào ngờ tôi còn chưa nói gì, bóng dáng con bạn thân của tôi từ đâu chạy như bay vào bên trong. Nó cứ thế xông đến tung một chưởng, đạp cho tên kia ngã sõng soài soài ra đất.

Sau đó con Giang quay sang tôi hỏi:

– Sao mày lại ở đây? Có chuyện gì vậy?

Tôi kể qua loa cho nó nghe chuyện vừa xảy ra. Nghe xong con Giang hùng hùng hổ hổ xắn tay áo lên định lao vào “xử” đẹp tên kia may mà tôi kịp thời ngăn nó lại:

– Thôi đi. Lúc nãy nó cũng bị ông Dương đánh cho một trận nhừ tử rồi. Giờ mày mà đánh nó nữa lại lắm chuyện.

– Mày bỏ ra. Loại ruồi muỗi như này phải đánh, đánh cho chúng nó chừa cái thói bố láo mất dạy. Mày có thù oán gì với nó mà nó phá tan gia đình mày ra như thế?

Con Giang càng chửi càng hăng máu, nó không để ý gì đến hình tượng. Tên kia lúc nãy vừa bị Dương đánh cho một trận bò lê bò lết. Giờ đến phiên con Giang tra tấn lỗ tai:

– Thằng đàn ông không ra đàn ông, đàn bà không ra đàn bà kia. Mày nhận của con Trâm bao nhiêu tiền mà dám tính kế hại bạn tao?

– Tao không nhận tiền của ai hết. Là bạn mày dụ dỗ tao vào đây, sau khi bị mẹ chồng phát hiện thì đổ hết tội lỗi lên đầu tao. Nó chính là con đàn bà vô liêm sỉ, lăng loà..n…

Hai chữ “lăng loàn” còn chưa nói khỏi mồm, hắn đã bị con Giang vả cho phát nổ đom đóm mắt. Tay con Giang là tay người học võ lâu năm sức lực không hề nhỏ. Vả xong, nó túm tóc giật ngược ra đằng sau cảnh cáo:

– Mày động vào ai, chứ động vào bạn tao là mày ngu người rồi đấy. Giờ mày có chịu nói không hay để tao gọi người đến vặn luôn hai cái răng chuột của mày đi. Nhìn mặt tao chắc mày cũng biết tao không nói đùa đâu.

Tên tài xế Trâm thuê hãm hại tôi có hai cái răng cửa hơi nhô ra giống răng chuột. Con Giang nhìn ngứa mắt nên mới doạ dẫm. Lúc hắn định khai ra hết mọi chuyện thì quản lí khách sạn dẫn theo hai nhân viên bảo vệ lên, yêu cầu chúng tôi rời đi. Hắn nhân cơ hội cắn răng chịu đau, cố chạy xuống cổng khách sạn. Khi chúng tôi đuổi tới nơi, hắn đã lên xe của đồng bọn tẩu thoát thành công. Con Giang nhìn bộ dạng rách rưới của tôi, nó lắc đầu ôm chặt tôi vào lòng nửa phút rồi bảo:

– Mày lái xe về được không? Hay để tao chở về, tí nữa tao gọi người đến lấy xe sau?

– Ừ. Mày chở tao về đi. Giờ tao không còn đủ sức lái xe nữa đâu.

Bọn người Trâm thuê làm việc vô cùng nhanh gọn và chuyên nghiệp ngay cả chiếc xe ô tô tôi đi làm, chúng cũng lái tới đây để bịt mọi đầu mối. Tôi biết bây giờ mình không thể quay về nhà Dương, cũng không muốn về nhà bố mẹ đẻ. Vì nơi đó rất rộng mà chỉ có mình tôi. Cảm giác cô đơn hiu quạnh bủa vây, khiến tôi càng thêm áp lực. Cuối cùng con Giang quyết định đưa tôi đến căn chung cư nó mới mua. Tuần trước bố mẹ con Giang có sắp xếp cho nó một buổi đi xem mắt. Nó không những không đi, còn gọi điện chọc tức người ta. Kết quả bị bố mẹ đuổi ra đường, không còn cách nào khác phải xin tiền anh trai mua căn chung cư này. Thế nên bây giờ tôi mới có chốn nương thân.

Vào trong nhà, con Giang đi lấy cho tôi một ly nước ấm. Đợi tôi uống xong nó mới bắt đầu hỏi cặn kẽ hơn:

– Mày với ông Dương định ly hôn thật à?

Tôi nhìn ly nước ấm trong tay mà lòng lạnh toát. Bây giờ chúng tôi không ly hôn cũng chẳng còn con đường nào khác. Một người chồng tận mắt chứng kiến vợ mình lên giường cùng người đàn ông khác, mà vẫn giữ được vẻ bình tĩnh như Dương là hiếm có đấy. Thở dài một hơi đầy mệt mỏi xong tôi nói:

– Ừ.

– Còn hai đứa bé thì sao?

– Tao sẽ nuôi chúng khôn lớn thành người. Tao tự tin bản thân mình hoàn toàn có đủ khả năng nuôi hai đứa con.

Giang ngồi xuống ngay bên cạnh tôi. Nó vỗ nhẹ lên vai tôi vài cái như muốn tiếp thêm sức mạnh:

– Cố lên. Nếu mày đã quyết định vậy rồi thì cứ thế mà làm. Còn con Trâm với thằng tài xế khốn nạn kia, tao sẽ tìm cách trả thù thay mày.

– Không cần đâu. Mày đừng làm gì hết.

Nói về chuyện vì sao con Giang đến khách sạn đúng lúc, để giải nguy cho tôi thì nó bảo nó vô tình đi ngang qua đó thấy Dương đỡ mẹ chồng tôi lên xe. Mụ Trâm cũng lên cùng, nó tưởng hai người đó làm gì mờ ám định chạy vào moi thông tin còn về báo cáo với tôi. Đi lung tung một vòng, lớ ngớ thế nào lại nghe được tiếng tôi chửi tên kia.Thế là xông vào đánh phủ đầu hắn luôn.

Đêm hôm ấy tôi và con Giang nói chuyện với nhau đến hơn 1 giờ mới đi ngủ. Sau khi bình tĩnh lại, tôi bắt đầu xâu chuỗi sắp xếp sự việc. Đầu tiên là chuyện Dương nhắn tin cho tôi thông báo chiều nay anh ta về. Sau đó tôi mới lái xe đi mua hoa. Cửa hàng hoa ở trong hẻm nhỏ ít người qua lại nên bọn kia mới dễ ra tay với tôi. Rồi sau đó chúng tạo hiện trường tôi thân mật với người đàn ông khác. Mấy vết xanh đỏ trên người tôi vẫn còn, nhưng phần thân dưới lại không có bất cứ cảm giác gì cho thấy tôi và tên khốn kia thực sự đã xảy ra quan hệ. Có lẽ những dấu vết này do hắn tự tạo ra để làm chứng cứ tố cáo tôi trước mặt mẹ chồng và Dương. Thế nhưng tôi nghĩ mãi không biết vì sao Dương vừa đi công tác về đã đến ngay khách sạn tìm tôi. Nếu là Trâm gọi điện thông báo, chắc chắn một người thông minh như anh ta sẽ nhận ra điểm khả nghĩ trong chuyện này.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đấu tranh tư tưởng mãi mới dám lái xe về nhà Dương. Chuyện đã đến mức này rồi, tôi có trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì thà đối mạnh mẽ đối diện cho xong. Tôi lái ô tô với tốc độ 40 km/h, càng về gần đến nhà Dương tốc độ của tôi càng giảm. Sau cùng chuyện gì đến cũng sẽ phải đến, tôi đỗ xe ngoài cổng rồi tự giác bước vào bên trong. Dưới sàn nhà phòng khách ngổn ngang những vỏ chai rượu đắt tiền, đầu thuốc lá hút dở vứt la liệt trên mặt bàn. Nếu không phải Dương vẫn lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, tôi nghĩ tối qua anh ta thực sự mượn rượu, mượn thuốc lá để tự tử. Khoảng cách giữa tôi và Dương chỉ có vài bước chân, nhưng trong lòng tôi rõ hơn ai hết vài bước chân ấy bây giờ còn dài hơn cả ngàn con sông, ngàn dãy núi. Ánh mắt Dương nhìn tôi lặng yên như tờ. Anh ta không nói, tôi cũng không nói. Căn phòng rộng lớn chẳng mấy chốc mà rơi vào trạng thái ngột ngạt đến nghẹt thở.

Cuối cùng vẫn là tôi phải chịu thua trước Dương lắp bắp mở miệng nói trước:

– Anh…có thể nói chuyện với tôi một lúc được không?

Dương với tay cầm chai rượu gần mình nhất, tu ừng ực một hơi rồi nói:

– Cô muốn nói gì?

– Mẹ không sao chứ?

– Không sao.

Tôi gật đầu nhẹ nhàng đặt chiếc chìa khóa xe ô tô và chiếc thẻ ATM không giới hạn lên bàn:

– Những thứ này tôi gửi lại anh.

– Tôi không có thói quen lấy lại những thứ mình đã cho đi. Cô cứ giữ lấy mà dùng.

Một cảm giác cay đắng trào dâng trong lòng tôi. Rõ ràng là anh ta lựa chọn không tin tưởng tôi. Rõ ràng là tôi lựa chọn kết thúc tất cả. Vậy mà tại sao tôi lại đau đớn thế? Có lẽ sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi và Dương mãi mãi không thể tìm được một nhịp đập chung của con tim. Duyên phận của chúng tôi bắt buộc phải rẽ đôi đường. Từng sớ thịt trong cơ thể tôi như bị xé vụn, cố dùng hết toàn bộ sức lực, để thốt ra câu:

– Tôi về đưa giấy đơn ly hôn cho anh kí.

Dương ngước đôi mắt tràn ngập tia máu của anh ta lên nhìn tôi. Tôi cảm nhận rõ từng chân tơ kẽ tóc của mình đang dựng hết cả lên. Đợi một hồi lâu sau, anh mới mở miệng hỏi lại:

– Chuyện hôm qua cô không muốn giải thích lại với tôi sao?

Tôi lắc đầu nhàn nhạt nói:

– Những gì muốn nói tôi đều nói rồi. Là anh lựa chọn không tin tưởng tôi. 9 năm trước, đúng là tôi có lỗi với anh nhưng một năm qua tôi đã cố gắng bù đắp lại những lỗi lầm của mình. Bây giờ tôi và anh không còn nợ nần gì nhau nữa. Chúng ta cùng giải thoát cho nhau nhé.

– Giải thoát?

– Đúng vậy. Cả tôi và anh đều xứng đáng có một cuộc sống bình yên hạnh phúc hơn.

Dương hơi ngửa đầu ra phía sau, lưng khẽ tựa vào thành ghế sofa êm ái. Sau đó hỏi tôi thêm một câu:

– Thế nào mới gọi là bình yên hạnh phúc?

Tôi nghĩ ngợi một hồi lâu xong bình tĩnh trả lời:

– Là khi tôi được thức dậy bên người toàn tâm toàn ý yêu tôi, và tôi cũng toàn tâm toàn ý yêu người đó. Chúng tôi sẽ đi cùng nhau đi trên đoạn đường dài nhất. Chứ không phải một người đi, còn một người đứng nhìn. Kể cả chuyện ngày hôm qua không xảy ra, thì một ngày nào đó trong tương lai tôi cũng sẽ ly hôn với anh. Sống cùng một người không tin tưởng mình, tôi ngột ngạt bức bối lắm.

Dứt lời tôi đảo mắt quan sát từng cử chỉ, thái độ trên khuôn mặt Dương. Thấy anh ta vẫn ngồi im phăng phắc, tôi không dám manh động chỉ đứng im tại chỗ. Đến khi Dương ngồi thẳng người dậy không nhanh không chậm buông lời:

– Xin lỗi. Tôi sai rồi. Cô đi đi.

Một người đầy đủ bản lĩnh làm mưa làm gió trên thương trường như Dương, mà cũng có ngày nói xin lỗi tôi. Thực tâm tôi có chút xao động, nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong một năm qua, tôi vẫn quay người bước lên tầng thu dọn đồ đạc bỏ vào vali.

Nửa tiếng sau tôi kéo hai cái vali nhỡ xuống nhà, không còn thấy bóng dáng Dương đâu nữa. Có lẽ anh ta đã ra ngoài rồi. Năm 19 tuổi sau khi nói lời chia tay với Dương, về nhà tôi khóc đủ 3 ngày 3 đêm. Năm 28 tuổi, tôi lại nói lời kết thúc với anh ta nhưng nước mắt không chảy ra một giọt. Nỗi day dứt trong lòng âm thầm hành hạ tôi. Tôi công nhận mình là kẻ hèn nhát trong tình yêu. Tôi biết Dương vẫn còn tình cảm với tôi. Thế nhưng ở cạnh một người trầm lặng như anh ta khiến tôi quá mệt mỏi, không muốn cố gắng nữa. Tôi muốn sống một cuộc sống bình thường. Hàng ngày trước khi đi ngủ hay mở mắt tỉnh giấc, đều không phải vắt não đoán già đoán non xem người chồng bên cạnh mình đang suy nghĩ gì. Tôi đặt tay lên bụng, tự đánh lừa bản thân rằng mình vẫn ổn. Vì ít nhất tôi còn có hai đứa con làm chỗ dựa.

Rời khỏi nhà Dương, tôi gọi một chiếc taxi chở mình đến thẳng công ty nộp đơn xin việc cho chị Trang. Nộp xong, tôi ra bàn làm việc thu dọn vài món đồ cá nhân. Cái Hoài nghe tin tôi nghỉ việc, nó gào toáng lên hỏi liên mồm:

– Chị không trêu em đấy chứ? Sao tự nhiên nghỉ việc? Có chuyện gì rồi à? Nói cho em nghe đi. Chị như này em càng lo hơn ý.

Tôi cố vẽ ra một nụ cười méo xệch trấn an:

– Chị không sao. Chị muốn nghỉ ngơi nên mới xin nghỉ việc. Em cũng biết phụ nữ có thai thường hay mệt mỏi mà.

– Không phải. Nhất định là chị có chuyện gì giấu diếm em rồi. Nếu chị không nói cho em biết, thì em không để chị nghỉ đâu. Hay con mụ Trâm lại bày trò gì với chị? Nói đi. Để em rủ chị Giang đến cho nó một trận. Chị không nói em gọi điện hỏi thẳng sếp cho nhanh. Hôm qua sếp đi công tác bên Nhật Bản về rồi đúng không?

Tôi lắc đầu ngăn cản:

– Em đừng gọi cho anh ta. Bây giờ chị và anh ta đã không còn là gì của nhau nữa rồi.

– Sao chị với anh Dương lại không còn là gì của nhau nữa? Chị mang thai con của anh ấy rồi cơ mà.

Biết không giấu nổi con bé này, tôi đành kể đầu đuôi mọi chuyện cho cái Hoài nghe. Nghe xong, đúng như dự đoán của tôi nó đập mạnh tay xuống bàn lẩm bẩm chửi:

– Mẹ con mụ thâm hiểm. Lần trước chị Giang đánh nó nhẹ quá, nên nó vẫn chưa chừa đây mà. Chẳng lẽ em lại gọi chị Giang mang cái bao tải đến trùm vào đầu nó đánh hội đồng.

– Thôi. Không nói chuyện này nữa. Chị rời đi vì người chị yêu không tin tưởng chị, chứ không phải vì sợ mụ Trâm. Em đừng nói cho ai biết chuyện chị mang thai nhé. Chị sẽ tự sinh hai đứa bé ra rồi nuôi chúng nó khôn lớn.

Mắt cái Hoài ngân ngấn nước, nó cứ cầm tay tôi mãi không buông:

– Chị…Sao số chị khổ thế? Cứ tưởng lấy được anh Dương là an yên cả một đời, ai ngờ vẫn long đong lận đận. Chị nghỉ nhưng nhớ giữ liên lạc với em nhé, đừng có mất hút như 8 năm trước. Khi nào chị đẻ em bé phải cho em làm mẹ nuôi chúng nó đấy.

– Ừ. Chị biết rồi. Chị về đây.

Lúc ấy cái Hoài mới miễn cưỡng bỏ tay tôi ra. Xuống cổng công ty, tôi gọi xe về nhà. Trên đường về tôi lên mạng đặt một chiếc vé máy bay sang Canada, thời gian bay là ba ngày sau. 9 năm trước vì muốn đòi lại công bằng cho mẹ tôi mới trở về Việt Nam. Thời điểm hiện tại, tuy đã được mục đích chính nhưng trái tim lại xuất hiện thêm vài vết thương lớn nhỏ. Không biết qua bao nhiêu lâu nữa, lí trí của tôi mới có thể vực con tim dậy. Buổi tối hôm ấy tôi nói hết dự định của mình cho con Giang nghe. Nó không cản cũng không khuyên tôi suy nghĩ lại, mà tin tưởng hoàn toàn vào quyết định của tôi.

Ngày tôi lên máy bay, điện thoại bỗng nhận được một tin nhắn của Dương. Trong đó chỉ có vẻn vẹn vài chữ:

“Chúc cô sớm tìm được bình yên và hạnh phúc”.

Tôi biết sau này mình sẽ tìm được bình yên và hạnh phúc nhưng chắc chắn bình yên, hạnh phúc đó không có sự góp mặt của Dương. Đọc xong tin nhắn sống mũi tôi cay sực lên, đang ngồi ở phòng chờ ngoài sân bay vẫn không nhịn được cảm xúc để vài giọt nước mắt chảy qua khoé mi. Một năm qua, tôi đã cho mình quá nhiều cơ hội nhưng đổi lại chỉ nhận về những tổn thương trong lòng. Đã đến lúc tôi phải buông bỏ tất cả rồi. Mâu thuẫn trong lòng tôi và Dương thực sự không còn cách nào gỡ bỏ. Chúng tôi, cứ quyết định buông tay nhau dễ dàng như thế.

Ai đúng, ai sai đến bây giờ thực sự không còn quan trọng nữa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.