Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 123


“Cũng không tệ.” Hồ Ứng hơi kỳ quái liếc mắt nhìn Đào Du Du, sau đó trả lời.

“A, cái kia………….Anh có biết anh ta gọi tôi lên phòng làm việc là có chuyện gì không?” Đào Du Du có vẻ đăm chiêu “a” một tiếng, sau đó hỏi tiếp.

“Cái này…………thật không biết, cô vào nhanh đi, nếu để ngài Tổng Thống chờ lâu, tâm tình đang tốt có thể sẽ kém mất.” Hồ Ứng cười nhìn vẻ mặt bất an của Đào Du Du, cố ý dọa cô sợ.

“Gì? Vậy được rồi, gặp lại sau nha trợ lý Hồ.” Đào Du Du cũng không dám nói nhiều, cô nhanh chóng vẫy tay với Hồ Ứng, sau đó hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng làm việc ra.

Lúc này trong phòng làm việc ánh sáng thật đẹp, Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trên ghê sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh có người mở cửa đi vào, anh cũng không mở mắt ra nhìn.

Đào Du Du nghĩ rằng anh đang ngủ, nên không dám lên tiếng, chỉ ngây ngốc đứng một bên, chờ anh mở mắt ra nói chuyện với mình.

Thoáng một cái thời gian đã trôi qua mười phút, cô không ngừng đếm cừu để giết thời gian, không bao lâu sau cảm thấy mình cũng hơi buồn ngủ.

Cảm thấy điều này rốt cuộc không thể tiếp tục, thực sự không biết người này rốt cuộc là đang ngủ, hoặc mắt nhắm lại nữa, trong lòng Đào Du Du cũng mất bình tĩnh rồi.

Vì vậy cô cẩn thận bước từng bước đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, ghé vào lỗ tai anh nói khẽ: “Tổng thống…”

Giọng nói vang lên, vẫn không nhìn cô.

“Tổng Thống ơi….” Giọng nói rất nhẹ tiếp tục gọi anh.

“Chẳng lẽ thực sự đang ngủ sao?” Đào Du Du nhịn không được nói thầm.

“Tổng Thống? Vũ Văn tiên sinh? Ngu ngốc? Đại Ngốc Nghếch? Vũ Văn Đại Ngốc Nghếch?” Đào Du Du thấy Vũ Văn Vĩ Thần không nhìn mình, đột nhiên ghé vào lỗ tai anh mắng thật kích thích, vì vậy càng không nể nang gì thêm.

Liên tục gọi vài tiếng, Vũ Văn Vĩ Thần vẫn không có phản ứng, Đào Du Du lập tức vui vẻ.

cô như tên trộm đưa gương mặt nhỏ nhắn của mình đến gần Vũ Văn Vĩ Thần, chuẩn bị đánh giá một chút về ngũ quan của người này.

cô vừa nhìn vừa lẩm bẩm: “Nhìn cách xa như vậy, cũng không biết có bao nhiêu đẹp trai, sao ánh mắt và cái mũi này sắp đặt cùng nhau, nhìn đẹp như vậy nhi?”

“Chậc chậc chậc… thân là người đàn ông, có làn da tốt như vậy làm gì? không biết phụ nữ hận nhất là lấy làn da của mình so sánh với làn da đẹp của người đàn ông sao?”

“Ai da, lông mi này thật là tự nhiên, đều không có chỉnh sửa, chẳng trách khi phát cáu lại xấu xa như vậy, đôi lông mày rậm này, vừa nhìn thấy là biết không dễ chọc.”

“Ai, dường như công chúa Daisy kia rất thích anh, thật không hy vọng say này hai người sẽ kết hôn…” Đào Du Du ngắm nhìn vẻ mặt anh cả buổi, cuối cùng quỳ bên cạnh ghế sô pha, hai tay chống lên chỗ tay vịn bên cạnh, bàn tay chống gương mặt nhỏ nhắn, hơi buồn bực nói.

“Vì sao không hy vọng tôi và công chúa Daisy kết hôn?” Ngay lúc cô đang lầm bầm lầu bầu, một giọng nói trầm thấp bay vào lỗ tai cô.

“Anh thật ngốc, nếu ngài Tổng Thống kết hôn với công chúa Daisy, tôi còn có ngày tốt lành nữa sao? Công chúa Daisy kia vừa nhìn đã biết là người không lương thiện, hơn nữa phu nhân cũng không thích tôi, đến lúc đó ngài Tổng Thống còn không nói giúp tôi, tôi bị kẹp ở giữa, nên sống thế nào?” Đào Du Du thở dài, vô cùng đau khổ nói.

“thì ra là thế.”

“không phải như vậy sao? Tôi nói với anh….” Đào Du Du đang chuẩn bị châm chọc vài hành vi biến thái của Vũ Văn Vĩ Thần, nhưng cảm giác không khí lạnh lẽo xung quanh vây lấy mình, cô không dám quay lại nhìn mặt người đang nói chuyện bên tai mình.

“Muốn nói cái gì với tôi? nói đi.” Vũ Văn Vĩ Thần vẻ mặt vô tội nhìn Đào Du Du đang sợ hãi trước mặt, nhìn cổ cô trở nên cứng ngắc.

“Tổng… Tổng… Tổng thống… Ngài… Ngài… Ngài là cái gì…. Cái gì….. Khi nào thì tỉnh…. Tỉnh lại vậy?” Cả người không dám nhúc nhích, lúc này Đào Du Du sợ tới mức hồn vía lên mây, nói không thành câu.

“cô không ngừng líu ríu bên tai tôi như vậy, cô cảm thấy tôi ngủ được không?” Vũ Văn Vĩ Thần thấy cô bất động, cố ý đưa mặt mình đến gần cô một chút, hơi nóng khi nói chuyện đều phun lên sườn mặt cô.

Cạc cạc cạc cạc cạc cạc……

thì ra…… anh ta vẫn không ngủ.

Như vậy…… Như vậy…….. nói cách khác…… Những lời cô mắng anh…… Tất cả anh đều nghe được!

Ông trời, tuy rằng hiện tại thời tiết rất tốt, xin hãy để thiên lôi lại đây đi, đánh tôi chết tôi cũng sẽ không trách người.

Đào Du Du trong lòng hò hét, cô biết lần này mình cách cái chết không xa rồi.

“Có…. Có thể cho tôi viết một phần di chúc trước được không? Tuy rằng tôi không có tài sản gì, nhưng mà……” Lúc này Đào Du Du đau khổ đến hai mắt đẫm lệ, cô nhất định là đầu bị lừa đá, vì vậy mới mắng trước mặt Vũ Văn Vĩ Thần thật kích thích như vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.