Ngày hôm sau, Lục Cẩn Niên bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
Anh có chút khó chịu nhíu mày, cầm lên điện thoại di động, thấy đã là mười giờ sáng, kinh ngạc hồi lâu, mới nhận nghe điện thoại.
Điện thoại là số bên Mỹ gọi đến, có hội nghị khẩn cấp, cần anh đi một chuyến, đã giúp anh đặt vé máy bay.
Cúp điện thoại, Lục Cẩn Niên liếc mắt nhìn thời gian, thời gian cất cánh chỉ còn 3 tiếng, anh cũng không có gấp gáp ngồi dậy, ngược lại ôm Kiều An Hảo, tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Trong ngực mềm mại, trên người cô hương vị ngọt ngào cùng anh và cô tối hôm qua kích tình còn vương vấn, tràn ngập trong hơi thở của anh, khiến cho anh trong nháy mắt có cảm giác yên lòng.
Anh thật sự không thể tin được, xa cách 5 tháng, sẽ có 1 ngày anh cảm nhận được ánh bình minh, giống như 5 tháng kia đã biến mất, anh ở Mỹ, suốt một đêm thức trắng, không ngừng hút thuốc, không thể ngủ, cũng không dám ngủ, chẳng qua là một cơn ác mộng.
Không ai biết, trong thời gian anh ở Mỹ..anh phải chịu đựng từng giây từng phút thế nào.
Anh yêu cô, cho dù cô đối xử với anh như vậy, anh vẫn yêu cô.
Nhưng anh lại hận cô, hận cô tàn nhẫn khiến anh chờ đợi.
Anh muốn quên cô, rồi lại **** hàng đêm suy nghĩ cô.
Tâm trạng mâu thuẫn như vậy, đơn giản hành hạ anh đến điên.
Nếu như có thể, cả đời này anh không muốn có bất kỳ ai nhắc đến đoạn thời gian trải qua trong bóng tối kia.
Nếu như không nhờ Lucy, có lẽ lúc đó anh đã mất mạng ở tha hương.
Lục Cẩn Niên nghĩ tới đây, chậm rãi mở mắt, dù thế nào anh cũng khó quên được cảm giác mình đã từng trải qua đó.
Một đêm đó, anh chờ ở nhà họ Kiều, nhận được tin nhắn của cô, lại một lần nữa xẹt qua trong đầu anh, anh lại phát hiện, mình cũng không còn cảm giác đau đớn và tan vỡ không thể hít thở như trước, thay vào đó là có chút hoảng hốt, giống như thoáng qua..
Thì ra là… Người anh yêu, có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể đẩy anh vào Địa Ngục, cũng có thể dẫn anh trở về nhân gian, có thể một đao khiến anh mất mạng, cũng có thể khiến cho anh cải tử hồi sinh.
Thật ra thì bất kể như thế nào, cô đúng là vẫn còn thích anh, không phải sao?
Nếu như mười ba năm đau đớn để yêu, có thể đổi lấy kiếp này còn thời gian nắm tay nhau đi cùng, cũng hài lòng cũng cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng ông trời vẫn không bạc đãi anh .