Chương 3: Cạm bẫy
Dịch: Nilis
Lưu Tương Vân nhìn gương mặt thô to lạnh lùng của tướng quân, trong đầu hiện lên chuyện lúc trước.
Lưu Tương Vân thế này làm cho người chung quanh đều cực kỳ kinh ngạc, nhất là nô tỳ thiếp thân Hồng nhi. Trước đó tiểu thư trông thấy Đỗ tướng quân ở chỗ nào thì liền khẩn trương đến nỗi hô hấp cũng trở nên gấp rút mà tránh khỏi chỗ đó. Bây giờ tiểu thư lại thay đổi, giống như một người khác vậy, dũng cảm mà đối mặt.
Thay đổi thế này làm cho Đỗ tướng quân Đỗ Đằng Phi cực kỳ vui vẻ. Thái độ của Lưu Tương Vân trước khi tự sát, trong mắt đều có vài phần bài xích, khắng cự hắn, vẫn luôn làm cho hắn không thể nào tiếp nhận được.
Ngày đó, một nhà lớn nhỏ của Lưu thượng thư được hắn mời đến quân phủ ngắm hoa, dự tiệc tối, uống rượu xuân. Mà ba chị em của Lưu gia cũng được mời đến, cho dù Lưu Tương Vân không muốn đi thì người nhà cũng không thỏa hiệp nàng. Đỗ Đằng Phi là tướng quân nắm giữ quân quyền, là người hoàng thượng nể trọng, có thể nói là dưới một người mà trên vạn người. Hắn chính miệng mời, còn đặc biệt nêu ra khuê danh của tiểu nữ Lưu Tương Vân, Lưu thượng thư sao dám từ chối. Mà Lưu Tương Vân lại vì suy nghĩ cho tiền đồ của cha, đành phải đi cùng nhóm tỷ tỷ, thầm nghĩ, dù sao người nhà ở cùng nhau, đại tướng quân sẽ không dám lỗ mãng. Nhưng chuyện lại chẳng hề đơn giản như nàng tưởng tượng.
Đến ngày đó, không chỉ có một nhà Lưu thượng thư, mà còn có công chúa và vương gia, tất cả quan văn võ đều được mời đến. Có thể nói là náo nhiệt xa hoa, thấy được mối quan hệ của tướng quân rất rộng. Náo nhiệt từ xế chiều đến tiệc tối, các khuê nữ đợi gả ai cũng chăm chút ăn mặc, nghĩ rằng ở đây sẽ tìm được lương duyên. Loại tình huống này làm cho Lưu Tương Vân mất đi cảnh giác, tính ăn uống vui chơi một phen, không ngờ lại bị gián đoạn. Một nô tỳ đi tới trước mặt Lưu Tương Vân: “Tam tiểu thư, Thất công chúa nhà ta có lời mời, nói muốn cùng muội muội nói chút chuyện riêng.”
“Thất công chúa cũng tới sao?” Quá nhiều người ở đây nên không có chú ý tới.
“Đúng vậy.” Tiểu nô tỳ cung kính nói, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. Ánh mắt đảo quanh, nếu chú ý một chút thì sẽ nhìn ra mánh khóe, nhưng đáng tiếc, Lưu Tương Vân ngồi quá lâu nên có chút buồn bực, muốn đứng dậy đi lại.
Lưu Tương Vân và Thất công chúa là tỷ muội khuê trung, cho nên trước kia thường được mời vào cung bồi Thất công chúa nói chuyện phiếm. Đáng tiếc từ sau khi gặp gỡ Đỗ tướng quân, nàng không dám tùy tiện đồng ý lời mời của Thất công chúa, sợ chọc giận Đỗ tướng quân, càng sợ phải gặp lại hắn lần nữa.
Nghe nói Thất công chúa có tới, nàng đương nhiên vui mừng, vội vàng đồng ý: “Ừ… được…” Lưu Tương Vân sảng khoái đồng ý, lúc này cha mẹ đều đang tiếp chuyện với những quan nhân khác, hai vị tỷ tỷ cũng đang cùng người quen nói chuyện phiếm, nàng liền dẫn theo nha hoàn thiếp thân cùng đi. Tướng quân lại bình thản nâng cốc chúc mừng với những người khác, khóe miệng liền không che giấu được nụ cười.
Lưu Tương Vân và Hồng nhi theo sau thị nữ của công chúa, càng đi càng xa hậu viện. Lưu Tương Vân nghi ngờ hỏi: “Chờ đã… Công chúa sao có thể…”
“Thất công chúa thích yên tĩnh cho nên mới chọn hậu viện. Ở ngay phía trước thôi, mời đi theo nô tỳ.”
“Được.” Lưu Tương Vân và Hồng nhìn nhìn nhau một cái rồi lại đuổi theo.
Sau khi hai người tiến vào sương phòng, bên trong lại không có ai. Lưu Tương Vân hỏi: “Thất công chúa đâu?”
“Tam tiểu thư đợi ở đây một lát, chủ nhân sẽ đến ngay.”
“Chủ nhân?” Lưu Tương Vân cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái: “Nếu Thất công chúa đã không ở đây, vậy ta cũng không ở lại nữa. Hồng nhi, chúng ta đi.”
“Vâng.” Hồng nhi gật đầu, quay người muốn rời đi. Lúc này lại xuất hiện mấy tên hộ vệ, ngăn cản chủ tớ hai người Lưu Tương Vân muốn rời đi.
“Các người? Các người đây là có ý gì?” Lưu Tương Vân giận dữ mắng mỏ, chỉ vào tên hộ vệ cao lớn.
“Các ngươi không biết chúng ta là tân khách mà tướng quân mời đến à?”
Bốn tên hộ vệ đều cúi đầu hành lễ, thái độ cung kính: “Vâng… Mời tiểu thư ở lại đây nghỉ ngơi, chờ chủ tử của chúng nô tài một chút.”
“Chủ tử của các người là Thất công chúa hay là Đỗ tướng quân?”
Tên hộ vệ cầm đầu cung kính đáp: “Chờ một lát thì Tam tiểu thư sẽ biết ngay thôi.” Đúng lúc này, người tự xưng là nô tỳ của Thất công chúa nhanh chóng rời đi. Chủ tớ các nàng bị nhốn bên trong, mà trong phòng lại có mùi hương kỳ quái.
Hồng nhi lo lắng nói: “Tiểu thư, phải làm sao đây?”
“…” Lưu Tương Vân cảm thấy cả người trở nên mệt mỏi, cực kỳ buồn ngủ, nhìn sắc trời bên ngoài cũng đã tối muộn, âm thanh náo nhiệt dường như cũng yên tĩnh lại. Lưu Tương Vân không nhịn nổi được, muốn đứng dậy lại đổ gục xuống bàn ngủ thiếp đi.
“Tiểu thư…” Hồng nhi cũng ngã ra ghế bên cạnh.
Không bao lâu sau, tiễn tất cả các khách quý, đồng thời trấn an Lưu thượng thư đang lo lắng vì không tìm thấy con gái nhỏ.
“Lưu thượng thư, yên tâm đi. Nếu bị lạc trong phủ của ta, vãn bối nhất định sẽ tìm được nàng, đưa nàng bình an về phủ Thượng thư.”
“Vậy được rồi…” Thượng thư cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên biết mưu đồ của hắn. Tướng quân nhìn trúng cô con gái nhỏ của ông, trước đó cũng đã ầm ĩ một trận, là ông trì hoãn lại. Thượng thư lau mồ hồi, e là lần này tỷ lệ bảo vệ được con gái rất thấp, chỉ mong tướng quân có thể chân thành đối xử với con gái: “Vậy thì mọi sự làm phiền tướng quân hao tâm tổn trí rồi.” Lưu thượng thư nói lời sâu xa, Đỗ tướng quân đương nhiên lập tức đồng ý: “Nhất định rồi, sau này chuyện của Tam tiểu thư Lưu gia chính là chuyện của Đỗ Đằng Phi này.” Tướng quân chắp tay, thành kính trả lời.
“…” Lưu thượng thư im lặng, rồi quay về phủ.
Lúc tướng quân tìm tới chủ tớ Lưu Tương Vân, cả hai đều đã ngủ mê man rồi. Trong mắt hắn tỏa ra sự dịu dàng hiếm co, ôm lấy cơ thể mềm mại vào trong lòng: “Lưu Tương Vân, đời này nàng chỉ thuộc về ta, không trốn thoát ta được đâu.” Tất cả hộ về đều lui ra ngoài.
Tướng quân ôm tiểu mỹ nhân thơm nức trong lòng, cúi đầu liền hôn tới tấp: “Ư… ưm…” Lưu Tương Vân cảm giác cả người bị một cơ thể nóng rực bao lấy, nhíu mày giãy dụa, muốn tỉnh lại nhưng không được, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu rên mơ hồ không rõ. Miệng nhỏ bị hôn đầy chiếm lĩnh xâm lược, hơi thở quen thuộc phả vào bên trong. A… là tướng quân! Không! Lưu Tương Vân ép buộc bản thân tỉnh lại. Cái tên tướng quân đáng sợ, kiêu ngạo vô lý, nhiều lần tìm nàng làm phiền này. Cha, cứu con!
Tướng quân cảm giác được trong lòng có một tia giãy dụa yếu ớt: “Tỉnh rồi?”
“Ngươi… Tướng quân, buông tay…” Gò má Lưu Tương Vân đỏ bừng, môi nhỏ bị hôn cũng đỏ, ánh mắt mơ màng làm cho nam nhân không nhịn được mà lần nữa hôn mút: “Ưm ưm ư…” Hắn ôm lấy tiểu mỹ nhân đang giãy dụa, một đường hôn đến phòng mình, dọc đường đi, nô tỳ, người hầu đều cúi đầu không dám nhìn nhiều.
Trong phòng sớm đã dọn dẹp, chủ nhân vừa vào thì tất cả mọi người đều lặng lẽ lui ra.
“Ư…” Lưu Tương Vân bị hôn đến thở không nổi nữa thì nam nhân mới buông nàng ra.
“Ngươi… hừ hừ…” Lưu Tương Vân bị đặt trên mép giường, ghé nửa người vào giường thở hồng hộc. Lúc này khóe mắt liếc nhìn chung quanh, sửng sốt vô cùng, thấy tướng quân lại đang cởi áo: “Tướng quân, ngươi…” Nàng bị dọa sợ, muốn chạy ra ngoài lại bị chặn lại: “Cho ta ra ngoài.”
“Xin lỗi, không có lệnh của tướng quân, chúng nô tài không thể.”
“A…” Lưu Tương Vân bị nam nhân phía sau bế bổng lên, sau nhiều lần giãy dụa vô dụng, lúc này nam nhân chỉ còn lại bộ quần áo trong màu trắng.
“Ngươi… ngươi không thể như vậy… Cha mẹ ta đâu?”
“Bọn họ đều rời đi rồi, cha nàng đưa nàng cho ta rồi.”
Không, không thể nào…” Lưu Tương Vân lắc đầu.