Điều này làm cho Cung Thụy Thần vô cùng buồn bực, do dự một lát rồi nói: “Vợ ơi, tâm trạng em tốt chút nào chưa? Nếu trong lòng em còn giận thì em phát ra đi, đừng có hờ hững với anh như vậy có được không?”
“Cung Thụy Thần, anh rốt cuộc có tất cả mấy người phụ nữ?” Cô cuối cùng cũng chịu nói chuyện thẳng thắng với anh, cô không muốn mình cả ngày cứ lo sợ cho tương lai, cho nên cần phải làm một lần cho rõ ràng.
“Anh chỉ có một mình em thôi, anh thề.” Thấy cô còn nghi ngờ bản thân mình có người khác, Cung Thụy Thần vội vàng giải thích.
“Em không có nói hiện tại, em hỏi trước khi cưới em anh đã có quan hệ với bao nhiêu người, hay là nhiều quá anh nhớ không hết.” Cứ nghĩ đến chuyện anh từng có nhiều người phụ nữ, cô liền thấy trong lòng bực bội không vui, trước kia cô còn tưởng rằng khi chưa kết hôn với cô anh vẫn còn là xử nam, thật ngốc không chịu nỗi.
“Em nghĩ anh là ngựa giống chắc, lại nhiều không đếm nỗi.” Cậu hai Cung bất mãn cãi lại, có điều lo lắng như vậy cũng đúng, nói thật thì anh cũng không nhớ rõ được, chính thức kết giao thì có Vu Thiến với một người khác tên Phan Hiểu Hi, nếu có quan hệ thì cũng không phải mỗi hai cô đó, tuy rằng anh hiếm khi ra vào nơi đàng điếm nhưng lăn lộn trên thương trường nhiều năm, xã giao là chuyện khó tránh khỏi, thân thể ngẫu nhiên có nhu cầu thì anh cần giải quyết chứ, mà theo nhu cầu thì chỉ tính tình một đêm thôi, anh nhớ không rõ đâu.
“Tốt lắm, không phải nhiều đến mức không đếm được là tốt rồi, em muốn anh bây giờ đi xác nhận chắc chắn một lần cho em, để xem thử còn cái nào ngoài ý muốn hay không.” Giọng điệu của cô vô cùng chua lè yêu cầu anh.
“Ạch…” Cung Thụy Thần chần chừ nhíu mày, người tên Phan Hiểu Hi thì ắt không khó tìm, nhưng mấy đối tượng tình một đêm kia, tuy nói số lượng không nhiều, nhưng cả tên đến mặt mũi anh cũng không thể nhớ được, muốn anh đi đâu để xác nhận đây trời.
“Sao hả? Anh không muốn?” Nhìn anh nhăn mặt nhăn mày, nghĩ ngay cả cái yêu cầu nho nhỏ này anh cũng không chịu đồng ý với cô, trong lòng cô lại thêm lạnh lẽo.
Nghe trong giọng nói của cô đầy bất mãn, Cung Thụy Thần lập tức cười một cái, nịnh nọt cô: “Không phải, vợ yêu ra lệnh, anh làm sao dám chối từ, lát nữa anh đi giải quyết ngay có được không?” Bỏ đi, kệ nó, dù sao cũng ra vào thường xuyên vài nơi, đơn giản đi điều tra hết là được, tuy rằng sẽ gây ra lớn chuyện, nhưng để vợ yêu yên tâm thì cũng đáng.
“Ừm…” Cô gật gật đầu, liền đến gần, dựa vào vai anh, nói “Thụy Thần, em thật sự rất yêu anh, yêu đến nổi không thể chịu đựng được có người phụ nữ khác bên cạnh anh, dù biết nó đã là chuyện quá khứ đã qua, trong lòng em cũng rất khó chịu, cho nên hãy cho phép em tùy hứng lúc này, em không muốn nghĩ đến sau này phải sống trong lo lắng sợ hãi không yên, em sợ bỗng nhiên có một ngày, có một người phụ nữ mang theo đứa bé, đến trước mặt em nói cho em biết đó là con anh.”
Cung Thụy Thần bị những lời nói thâm tình của cô làm cho lòng thêm dịu dàng ấm áp hơn, xoay đầu hôn lên môi cô nói: “Sẽ không, vợ của anh, anh thề với em, anh của sau này cũng chỉ thuộc về một mình em. Em không phải đã nói, nếu anh có người phụ nữ khác, em sẽ thiến anh đi sao? Anh rất sợ đó, vẫn giữ trong lòng không quên.”
Dáng vẻ như đứa bé sợ hãi của anh làm cho cô nở nụ cười, cảm thấy nhẹ lòng, cũng có chút đùa giỡn, vì thế không có ý tốt nhằm vào nơi nào đó giữa hai chân anh, nói: “Vậy anh nên nói cho em biết bây giờ em có nên thiến anh hay không, để đề phòng vạn nhất.” Vừa nói vừa đưa tay nắm lấy, sau đó dùng lực xiết chặt.
“Ui…” Cung Thụy Thần không đề phòng chiêu này của cô, bị cô làm cho hoảng hồn hút ngụm khí lạnh, cả người run lên, tay nắm lái cũng run theo lao xe trượt một cái suýt nữa lao ra giữa đường, cũng may anh kịp bình tĩnh, đưa xe ổn định tấp vào lề đường. Lăng Nhược Tịch cũng hoảng sợ, nhanh tay rụt về, tựa lưng vào ghế ngồi, vỗ vỗ trái tim.