Kết Hôn Chớp Nhoáng Tổng Tài Ly Hôn Đi Nam Đường

Chương 988


Chương 988: Ngoại truyện – Chênh Lệch

Hunt xoa đầu cô, mim cười nói:” Được thôi, anh sẽ đi làm thủ tục xuất viện, thuận đường đi mau đồ ăn luôn, tối nhà chúng ta cùng ăn đồ biển..

Được đấy, em muốn ăn tôm – Vậy thì ăn một bữa tôm to.

Hunt giúp cô thu dọn đồ đạc, hai người nhanh chóng đi làm thủ tục xuất viện..

Cả hai dừng lại trước một siêu thị, rau cỏ ở đây đều được gieo trồng theo phương pháp hữu cơ, thịt cá cũng tươi ngon, đương nhiên giá cả cũng khá cao, nhưng dù thế vẫn không ngăn được sự yêu thích của người dân xung quanh với nỏ.

Hunt đẩy xe đi theo sau Molly, cô cười vui vẻ như một đứa trẻ, len qua mọi quầy hàng, cái này mua một ít cái kia mua một ít. Tiếng cười như tiếng chuông ngân vang lên, lan truyền cho mọi người xung quanh, dường như ai cũng có thể cảm nhận được niềm vui của cô.

‘Vào lúc này, Đỗ Hồng Tuyết đứng đằng sau nhìn Molly từ xa, cô ta không nhịn được nói với người bên cạnh: – Là cô bé đó.

Anjoye nghe thế, không hề nhìn sang bên kia mà đặt các thứ trong tay xuống rồi bước nhanh lên trước: Mua nhanh rồi về thôi.

Thực ra anh ta đã nhìn thấy từ nấy, Đỗ Hồng Tuyết thấy anh ta như thế thì không nhiều lời nữa, ngoan ngoãn gật đầu đi theo sau.

‘Cô ta mua thức ăn theo thực đơn, hơn nửa là rau, còn có một ít thịt nạc, dầu thực vật, Sau khi mua xong, cô ta nói: Mua khá đủ rồi, đi thanh toán thôi.

Cô thích ăn gì? Không cần phải ăn giống tôi đâu.

Anh ta nói.

Nếu như tôi ăn ngon hơn anh thì chẳng phải quá tàn nhẫn với anh sao? Có lẽ chúng.

ta có thể ăn riêng, như thế sẽ tốt hơn.

Ăn riêng thì khách sáo quá, tôi đã quen ăn mấy món thanh đạm này rồi, cô xem mình thích gì thì chọn đi. Sở thích của cô với chị mình có giống nhau không? Cô ấy rất thích ăn cánh gà. Hai ngươi là chị em sinh , chắc là có điểm giống chứ nhỉ.

Sở thích của tôi và chị cũng gần như: nhau, tôi cũng thích ăn cánh gà.

Cô vừa nói xong câu đó, không ngờ đẳng.

sau lưng đột nhiên có một giọng nam vang lên: c Molly.

Hunt đang gọi tên Molly, Cô ta và Anjoye tách ra, sau đó liền nhìn thấy Molly đứng yên bất động sau lưng họ.

Cô đứng ở đó, mở to đôi mắt ngập nước nhìn chẩm chẩm vào hai người kia.

Bàn tay của cô siết chặt bên hông, cơ thể gầy yếu hơi run lên.

Cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện của họ, bọn họ thân nhau lầm à? Không ngỡ ngoài Nhạc Yên Nhi anh ta còn có thể nhớ được sở thích của một cô gái khác, điều này chứng tỏ cô ấy rất đặc biệt đúng không?

Lúc này cô mới nhìn rõ gương mặt của Đỗ Hồng Tuyết, đẹp dịu dàng đến mức động lòng người, lúc này cô ta đang đứng trước mặt Anjoye, nhìn cô với ánh mắt nghỉ hoặc.

Hai người đó đứng cạnh nhau đúng là trai tài gái sắc.

Molly cố nén những giọt nước mắt cay đắng, cô tiến lên trước hai bước, thân thiện giơ tay ra: Xin chào, tôi là Molly, là bác sĩ riêng của chủ tịch Dạ trước đây.

‘Đỗ Hồng Tuyết vô thức nhìn sang Anjoye, thấy anh ta hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào, cô ta cũng lịch sự đáp lời.

Tôi là Đỗ Hồng Tuyết, tôi không phải là bác sĩ mà bạn của chủ tịch Dạ. Rất vui được quen cô.

Bác sĩ, bạn bè…

‘Chênh lệch giữa hai người rất rõ ràng.

Hóa ra anh ta sa thải cô là vì người bạn này.

Molly nắm chặt tay cô ta không chịu buông ra.

Anjoye, chú đuổi việc tôi là vì cô ấy đúng không?

Đúng, Anjoye không đáp không do dự.

Nguyên nhân, Molly vẫn cố chấp hỏi, cho dù Hunt đã khuyên ngắn nhưng cô vẫn không cam tâm, nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân cô mới cam lòng được.

Cô ấy chính là nguyên nhân.

Anjoye tiến lên trước một bước, ôm lấy vai Đỗ Hồng Tuyết, kéo cô ta vào lòng, nói: – Tôi nhớ là mắt cô không có vấn đề gì, lẽ nào cô không nhìn ra sao?

Những lời nói tuyệt tình của anh ta rền vang trong đầu cô.

Cô không thể khống chế nổi cảm xúc cúa mình nữa, những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống.

Cô lau sạch nước mắt, cần răng, buông tay Đỗ Hồng Tuyết ra.

– Tôi hiểu rồi.

Molly thoải mái xoay người, bỏ đi cùng Hunt.

Anjoye đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, Đỗ Hồng Tuyết mím môi, không nhịn được nói: Cô ấy đã đi rồi, anh không cần phải diễn nữa, tôi nhìn mà còn thấy mệt.

Xin lỗi vì đã lấy cô làm bia đỡ đạn.

Anjoye buông tay ra, mỉm cười, nụ cười của anh ta vừa vô tội vừa tinh nghịch cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm vậy.

Đừng cười nữa, tôi thấy mà đau lòng.

Đỗ Hồng Tuyết không nhịn được mà nói, nụ cười của anh ta rất xán lạn, rất đẹp nhưng cũng vô cùng yếu đuối, một Nhị thiếu phóng khoáng, tùy tiện bừa bãi đã biến mất.

Bây giờ cô ta chỉ nhìn thấy một Anjoye tâm sự nặng nề, lòng đầy gánh nặng mà thôi.

Anh ta đông ý ngồi lên vị trí này, hoàn thành tâm nguyện của mẹ mình nhưng lại chưa từng thật sự vui vẻ.

Hiện giờ mỗi một nụ cười của anh ta đều khiến người ta đau thắt làng.

Dường như cô ta đã nhìn thấy bóng dáng Dạ Đình Sâm ở trên người anh ta, con người mà bất kể đêm ngày luôn chìm sâu trong bóng tối.

Anjoye nghe thế thì trái tim run lên, nụ cười cũng dần thu lại, cười khổ nói: Trước đây nụ cười là ngụy trang tốt nhất của tôi, nhưng đến bây giờ cả ngụy trang tôi cũng không làm nổi nữa rồi.

Tôi không hiểu Nhị thiếu đang băn khoăn điều gì? Bây giờ mâu thuẫn giữa Dạ Đình Sâm và phó chủ tịch đã hoàn toàn được giải quyết, cho dù anh ta có trở lại chức vụ này, anh ta cũng có thể ung dung giải quyết mọi chuyện. Tại sao anh không nhường lại nó cho Dạ Đình Sâm, tôi không tin anh tham lam quyền lực của cái vị trí này.

Trước đây tôi luôn tranh cướp với anh ấy, tôi thấy rất không công bằng, dựa vào cái gì mà anh ấy lớn hơn tôi là được ngồi lên vị trí đó, tôi không cam lòng, không muốn thừa nhận mình yếu hơn. Nhưng đến bây giờ khi đã đoạt được chức vụ này tôi mới biết anh ấy đã phải đối mặt với hoàn cảnh khó khăn như thế nào.

LN đã được cải cách nên dễ thở hơn nhiều rồi, tuy nhiên tôi vẫn thấy mệt, vậy anh ấy thì sao? Bây giờ anh ấy đang rất hạnh phúc,tôi muốn để anh ấy vui vẻ thêm mấy năm nữa, để anh ấy hưởng thụ, để anh ấy đối xử tốt với Nhạc Yên Nhi.

Không phải do công việc thì do tình cảm đúng không? Đỗ Hồng Tuyết hờ hững hỏi.

Cô cố ý đúng không?

Anjoye bất đắc dĩ nói.

Đứng trên lập trường của một người bạn, tôi hy vọng anh có thể có được hạnh phúc, nếu như chị ở đây thì cũng sẽ nghĩ như vậy.

Anjoye nghe thế thì thấy hơi xúc động, cuối cùng anh ta lắc đầu: Đừng nói chuyện này nữa, đi về thôi.

Đỗ Hồng Tuyết đi theo anh ta về trang trại rượu, hai người cùng ăn cơm, không ngờ chẳng được bao lâu thì nghe thấy tiếng gõ cửa, là Hunt và Molly.

Mục đích họ đến đây rất rõ ràng, đó là mang những thứ lúc trước mình để lại đây đi.

Anjoye cũng không ngắn cản, chỉ lo ăn cơm, Đỗ Hồng Tuyết muốn lên gác giúp một tay thì cổ tay lại bị anh ta nắm chặt, nhưng trong mắt người khác hành động này vô cùng thân mật, có ăn một bữa cơm thôi mà cũng phải nắm chân nắm tay.

Molly đi ngang qua nhà ăn, liếc mắt một cái rồi thu hồi ánh nhìn, lần này cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Hai người thu dọn xong thì lên xe, cô thở dài, nói: – Lái xe đi, từ nay về sau em sẽ không bận tâm đến chuyện của anh ta nữa, anh ta sống hay chết em cũng không quan tâm.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.