Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi

Chương 55


Trực giác mách bảo Tô Lan Huyên rằng Hạ Bảo đang gặp rắc rối.

Sự thật là cô đã đoán đúng.

Bạch Lý, một cảnh sát của đồn cảnh sát đi tới: “Cô Tô, cô đến rồi ạ.”

“Cảnh sát Lý, tại sao bé Bảo lại ở đây vậy? Chẳng lẽ thằng bé lại rơi vào tay kẻ xấu rồi sao?”

“Không phải, sự việc là như thế này. Đứa trẻ này đã mang một chiếc kẹp tóc trị giá hàng trăm triệu đi bán. Ông chủ cửa tiệm nghi ngờ rằng thứ đồ này có lai lịch bất chính nên ông ta đã dẫn cậu bé đến đồn cảnh sát.” Cảnh sát Lý nói: “Đứa bé này nói rằng cô đã cho nó cái kẹp tóc ấy nên chúng tôi mới liên lạc với cô.”

Kẹp tóc ư?

Cảnh sát Lý lấy chiếc kẹp tóc ra.

Tô Lan Huyên nhớ tới chiếc kẹp tóc mà Lục Đồng Quân đưa cho đã bị bé Bảo tiện tay lấy trộm đi.

Tô Lan Huyên liếc nhìn Hạ Bảo, lúc này Hạ Bảo giống như một đứa bé ngoan ngoãn làm sai chuyện đang cúi đầu giả bộ đáng thương: “Dì xinh đẹp, cháu biết cháu sai rồi ạ.”

Tô Lan Huyên cũng coi như đã được lĩnh giáo tốc độ thừa nhận sai lầm của Hạ Bảo cũng nhanh như tốc độ mà cậu bé mắc lỗi.

Trộm cắp cũng không phải là vấn đề nhỏ.

Hạ Bảo tuổi còn nhỏ như vậy mà đã học trộm đồ, đã vậy cậu bé lại còn nói dối không ngượng miệng nữa nênTô Lan Huyên rất lo lắng.

Cô không thể để đứa nhỏ này bị hủy hoại như thế được.

“Cảnh sát Lý, tôi xin lỗi. Là tôi đã đưa chiếc kẹp tóc này cho Bé Bảo.” Tô Lan Huyên tỏ vẻ áy náy: “Bé Bảo còn nhỏ, đứa nhỏ này cũng thật đáng thương. Lại gây rắc rối cho các anh rồi.”

“Không sao đâu, biết rõ ràng là tốt rồi.” Cảnh sát Lý nói: “Quả thực đứa trẻ này rất đáng thương, nó không cha không mẹ. Chúng tôi dự định sẽ liên hệ với trại trẻ mồ côi và gửi đứa trẻ này qua đó. Đứa trẻ này cứ lang thang bên ngoài như vậy sẽ rất nguy hiểm.”

“Cháu không tới cô nhi viện đâu.” Khi Hạ Bảo nghe nói cậu bé sẽ lại tới cô nhi viện thì phản ứng rất mạnh mẽ. Cậu bé mới chỉ chạy ra khỏi cô nhi viện chưa được bao lâu nên không muốn quay lại đó.

Cậu bé còn phải tìm anh trai của mình nữa.

Bé Bảo nhanh trí ôm lấy Tô Lan Huyên: “Dì xinh đẹp, Bé Bảo dễ thương và ngoan ngoãn như vậy mà dì nỡ lòng nào đưa cháu vào cô nhi viện sao? Hu hu, dì xinh đẹp không thích Bé Bảo, Bé Bảo buồn quá, Bé Bảo tan nát cõi lòng rồi.”

Tô Lan Huyên: “…”

Đứa trẻ này đúng là khiến cho người ta dở khóc dở cười mà.

Hạ Bảo cứ ôm lấy Tô Lan Huyên không chịu buông: “Dì xinh đẹp, dì hãy đưa cháu về đi. Chờ sau này lớn lên, cháu sẽ cưới dì làm vợ. Chắc chắn cháu sẽ đối xử rất tốt với dì.”

Tô Lan Huyên nhịn không được mà phì cười: “Cháu còn muốn cưới dì nữa sao? Chờ đến lúc cháu lớn lên thì dì đã già rồi.”

“Dì luôn là người đẹp nhất trong lòng Bé Bảo.”

Đứa bé này thật là dẻo miệng quá.

Ngũ quan của Hạ Bảo rất đẹp, ánh mắt rất hấp dẫn người khác, cái miệng thì rất ngọt ngào. Sau này cậu bé lớn rồi thì không biết sẽ hại bao nhiêu cô gái đây.

Cảnh sát Lý cũng không khỏi dở khóc dở cười: “Cô Tô, đứa nhỏ này rất khác thường. Cậu bé thông minh lanh lợi lại mũm mĩm rất dễ thương, trông nó còn đẹp hơn cả những ngôi sao nhí trên ti vi nữa. Nếu đứa trẻ này được gửi đến cô nhi viện thì sẽ có rất nhiều người muốn nhận nuôi đấy.”

Họ đúng thật là muốn đưa Hạ Bảo đến cô nhi viện sao?

Tô Lan Huyên nhìn đôi mắt trong sáng thuần khiết của Hạ Bảo, làm sao có thể nhẫn tâm được chứ?

Tô Lan Huyên mềm lòng nói: “Cảnh sát Lý, hay là để tôi đưa đứa bé này về nhà vài ngày đi đã.”

“Chuyện này…” Cảnh sát Lý lúng túng nói: “Cô Tô à, theo trình tự từ trên xuống dưới thì việc này không đúng quy định. Hơn nữa cháu bé này cần có một môi trường sống ổn định. Ở độ tuổi này, cháu bé cũng nên đi học. Nếu cô Tô thực sự thích đứa trẻ này thì cô Tô nên làm thủ tục nhận con nuôi để nuôi cậu bé.”

“Nhận con nuôi ư?” Tô Lan Huyên vẫn còn chưa nghĩ tới vấn đề này.

Nuôi một đứa con nhỏ, cô không biết mình có làm được hay không.

Hạ Bảo lại tự mình tiến cử: “Dì xinh đẹp à, dì dẫn cháu về đi. Cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời dì, sẽ khiến cho dì thấy hạnh phúc. Cháu sẽ là một loại quả hạnh phúc. Dì sẽ không bị lỗ vốn đâu.”

Trong đôi mắt của Hạ Bảo như được khắc bốn chữ “mau dẫn cháu về”, khiến cho ai nhìn cũng không nhẫn tâm.

Cứ như thế, Tô Lan Huyên cảm thấy bản thân cô thật điên rồ, cô liền đồng ý làm thủ tục nhận con nuôi.

Cho đến khi cô đưa Hạ Bảo về nhà thì lúc này cô mới hoàn hồn trở lại.

Trời ơi, tại sao cô lại cuỗm một đứa trẻ lớn như vậy về nhà cơ chứ.

Hạ Bảo rất thích nơi ở của Tô Lan Huyên, thật ấm áp và thoải mái. Cậu bé nằm xuống chiếc giường với vẻ mặt vui vẻ mãn nguyện: “Cuối cùng thì cháu cũng có nhà rồi. Cháu thật hạnh phúc.”

Đôi mắt hạnh phúc của Bé Bảo nheo lại thành một cái khe.

Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của Bé Bảo, Tô Lan Huyên cũng cảm thấy vui lây. Chợt trong lòng cô lại lập tức nhói lên một nỗi chua xót.

Căn phòng nhỏ như vậy mà Hạ Bảo cũng rất thích và còn gọi nó là nhà nữa chứ. Những đứa trẻ khác đều lớn lên trong vòng tay yêu thương che chở của cha mẹ, còn Bé Bảo ngay cả một gia đình cũng không có.

Một ngôi nhà ấm áp, một chiếc giường ấm áp và tình yêu thương của cha và mẹ đều là điều xa xỉ đối với Bé Bảo.

Bỗng nhiên Tô Lan Huyên cảm thấy khó chịu và rất đau lòng.

Nếu đứa con của cô còn sống thì có lẽ cũng lớn bằng Hạ Bảo, có lẽ nó cũng sẽ thông minh và đáng yêu như vậy.

“Bé Bảo, cháu có đói bụng không? Dì đi nấu cơm cho cháu nha.” Tô Lan Huyên đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Bảo, trong lòng cô cảm thấy mềm nhũn.

Hạ Bảo ngồi dậy, đôi mắt đẹp kia lộ ra tia sáng quỷ dị như hồ ly, cậu bé ôm cổ Tô Lan Huyên và ngọt ngào nói: “Chị.”

Tiếng “chị” khiến Tô Lan Huyên cảm thấy lờ mờ, không biết Hạ Bảo muốn làm ầm lên chuyện gì nữa đây.

Hạ Bảo ôm cổ Tô Lan Huyên, nháy mắt với Tô Lan Huyên: “Từ nay về sau, cháu sẽ gọi dì là chị gái. Chờ sau này khi Bé Bảo lớn lên, cháu sẽ cưới chị gái về làm vợ.”

“Tên nhóc thối tha này.” Tô Lan Huyên không khỏi dở khóc dở cười: “Được rồi, dì sẽ chờ cháu lớn lên.”

Gọi là dì thật sự không được hay cho lắm, tuy rằng gọi là chị không được tự nhiên nhưng nghe cũng được.

“Móc nghéo.” Hạ Bảo đưa bàn tay nhỏ bé ra: “Móc nghéo rồi sẽ không thay đổi. Ai thay đổi sẽ là heo.”

“Được.” Tô Lan Huyên cười rồi móc nghéo tay với Hạ Bảo.

Bây giờ cô đã đưa cậu bé về thì cô cũng phải có trách nhiệm với Hạ Bảo.

Việc chăm sóc đồ ăn thức uống cho Hạ Bảo là điều cơ bản, quan trọng nhất là phải dạy dỗ, cho cậu bé đi học, để Bé Bảo được tiếp nhận sự giáo dục.

“Bé Bảo, dì sẽ đưa cháu đi ra ngoài ăn cơm và sau đó mua một số đồ dùng cho nhu cầu thiết yếu hàng ngày.”

“Được ạ.” Hạ Bảo nắm lấy tay Tô Lan Huyên bằng ánh mắt trìu mến, vẻ mặt thâm tình như khi Lương Sơn Bá còn sống: “Chị à, chị thật tốt với em. Chị yên tâm đi. Sau này em chỉ yêu một mình chị và chỉ cưới một mình chị làm vợ mà thôi. Nhất định em sẽ đối xử tốt với chị.”

Tô Lan Huyên có cảm giác như bị một đứa trẻ bốn tuổi đùa giỡn trêu ghẹo vậy đó.

“Thôi đi.” Tô Lan Huyên không khỏi dở khóc dở cười: “Những thứ này em học ở đâu vậy? Em không thể nói những câu bậy bạ như vậy được nữa, em vẫn còn nhỏ lắm.”

Tuổi còn nhỏ mà sao lại giỏi trêu ghẹo con gái như vậy.

Hạ Bảo giơ một tay lên và một tay sờ sờ trái tim: “Chị à, Bé Bảo nói đều là những lời chân thành cả.”

“Được rồi, chị đang trêu chọc em thôi.” Tô Lan Huyên cười nói: “Đi, đi ra ngoài ăn cơm tối.”

Tô Lan Huyên đưa Hạ Bảo đi ăn no rồi mới đến trung tâm thương mại mua quần áo và các vật dụng cần thiết hàng ngày.

Hạ Bảo hết sức vui mừng, đứa bé này nhạy cảm lại thông minh, cậu bé có thể cảm nhận được Tô Lan Huyên đối với cậu bé là thật lòng.

Nụ cười của Hạ Bảo thật cuốn hút khiến tâm trạng của Tô Lan Huyên cũng tốt lên theo, thế là cô đã bỏ lại Lục Đồng Quân đang ở trong bệnh viện lại phía sau.

Vào ban đêm.

Tô Lan Huyên tắm rửa sạch sẽ cho Hạ Bảo, trong nhà chỉ có một cái giường mà Hạ Bảo lại nhỏ như vậy nên chỉ có thể cùng nhau ngủ.

Trong lòng Hạ Bảo rất vui, cậu bé chui vào trong chăn nắm tay Tô Lan Huyên. Cậu bé vừa hài lòng vừa vui vẻ nên cười cả đêm nói: “Chị ơi, người chị thơm quá.”

“Bé Bảo.” Giọng điệu của Tô Lan Huyên trở nên nghiêm túc. Đứa bé này hở chút là đùa giỡn với cô.

Hạ Bảo cười khúc khích, chợt nghĩ đến điều gì đó liền tỏ vẻ sầu não: “Chị ơi, bây giờ em có chiếc giường lớn êm ái để nằm, có chị thương, còn anh trai em thì không biết như thế nào rồi? Liệu anh ấy có đủ cơm ăn áo mặc không, có bị người ta bắt nạt hay không? Em nhớ anh trai em quá.”

Vừa nói xong, Hạ Bảo liền sắp khóc.

Thật sự là cậu bé rất nhớ anh trai mình.

Đây là lần đầu tiên hai anh em họ bị thất lạc nhau.

Tô Lan Huyên cảm thấy xót xa: “Bé Bảo đừng khóc, nhất định chị sẽ giúp em tìm được anh trai.”

“Dạ, chị là tốt với em nhất.”

Nói xong Hạ Bảo lại lao vào vòng tay của Tô Lan Huyên.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.