Chương 165
Lê Minh Quang thấy tôi như vậy, đôi con ngươi sâu thẳm ghim chặt vào người tôi.
“Anh tới đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.” Cứ nhìn thấy Lê Minh Quang là tôi lại cảm thấy vô cùng phẫn nộ, chỉ cần nghĩ tới việc anh ta đã lợi dụng mình thì tôi lại thấy cực kỳ ghê tởm.
Vậy mà tôi lại tin tưởng Lê Minh Quang, tôi thật sự là ngu ngốc không chịu nổi.
“Lạnh lùng như vậy sao? Dù thế nào thì chúng ta cũng từng là vợ chồng mà, không phải sao? Hiện tại ngay cả nhìn thấy tôi đều khiến em ghê tởm thế à?”
Cả khuôn mặt Lê Minh Quang dí sát vào mặt tôi, gắn từng chữ nói.
Tôi thật sự khâm phục Lê Minh Quang, đã tới tình trạng như này rồi mà còn có thể tỏ vẻ mình chẳng liên quan gì sao?
“Lê Minh Quang, tôi thật sự hối hận vì đã quen biết anh.”
Nếu chưa từng quen biết Lê Minh Quang, có lẽ tất cả chuyện này sẽ chẳng xảy ra, bây giờ tôi thật sự hối hận vì đã gặp được anh ta.
“Hối hận? Huỳnh Bảo Nhi, tôi thật lòng thích em nhiều như vậy, nhưng thật đáng tiếc, trái tim em luôn luôn dao động, chỉ cần bị Trần Thanh Vũ đè là em lại mềm lòng phải không? Hay là thân thể em thật sự là mất tự trọng như vậy? Khao khát đàn ông đến vậy sao?” Lê Minh Quang kề sát mặt lại gần tôi, ánh mắt lạnh lùng khát máu cứ chòng chọc nhìn vào tôi mà sỉ nhục.
Tôi nghe những lời Lê Minh Quang nói mà lửa giận bốc ngập trong lòng, tôi vớ lấy cây chổi bên góc cửa, đánh túi bụi vào người anh ta.
“Tôi phải cảm thấy may mắn vì người tôi yêu vẫn là Trần Thanh Vũ, bất kể chúng tôi đã trải qua chuyện gì, nhưng ít nhất là tôi đã từng được yêu, không giống như anh ngày ngày đeo mặt nạ mà sống. Lê Minh Quang, ngày nào cũng phải đeo lớp mặt nạ dày như vậy anh không cảm thấy mệt sao? Tôi nghĩ chắc anh cũng không biết nếu không có cái mặt nạ ấy thì anh sẽ sống thể nào phải không? Dù sao thì đeo mặt nạ quá lâu sẽ khiến con người ta mất đi khả năng sống thật với chính mình nhỉ.”
“Huỳnh Bảo Nhi, em muốn chọc giận tôi à?” Lê Minh Quang nắm lấy cổ tay tôi dùng sức mà vặn chặt.
Tôi đau tới mức hít vào một hơi, nhìn Lê Minh Quang một cách lạnh lùng.
Tôi và anh ta cứ như vậy nhìn nhau một hồi, khuôn mặt âm u đáng sợ của Lê Minh Quang thậm chí khiến tôi có ảo giác anh ta đang muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Khi cơ thể tôi dần dần lạnh xuống, Lê Minh Quang lại buông tay ra, tao nhã sửa sang lại quần áo rồi quét ánh mắt lạnh như bằng mang theo sự ghét bỏ lên người tôi và nói: “Tâm tư của em đã không đặt lên người tôi thì tôi cũng không cần loại phụ nữ như em nữa, hôm nay tôi tới đây chỉ để bảo em lập tức rút khỏi cuộc thi đi.”
Rút khỏi cuộc thi? Lê Minh Quang đang sợ sao? Không phải anh đã mời được Danny tới hỗ trợ rồi sao? Sao giờ còn muốn tôi rút khỏi cuộc thi?
“Tại sao tôi phải nghe lời anh?” Tôi khoanh tay trước ngực, ngạo nghễ nhìn khuôn mặt dữ tợn thậm chí là vặn vẹo méo mó của Lê Minh Quang.
“Huỳnh Bảo Nhi, em đừng ép tôi phải làm ra chuyện tuyệt tình hơn nữa, em nghĩ là em có Nguyễn Trung Quân chống lưng thì tôi sẽ không làm gì được em sao?” Mặt Lê Minh Quang lập tức lạnh xuống, ánh mắt khủng bố lạnh như băng vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
“Anh là ai chứ? Đồ tiểu nhân để tiện vô liêm sỉ, trên thế giới này còn có chuyện gì mà anh không dám làm nữa sao?” Tôi nhìn Lê Minh Quang đầy trào phúng, chứng kiến sắc mặt anh ta ngày càng trở nên xấu xí thì tâm trạng tôi cũng càng trở nên vui vẻ.
Tôi muốn khiến cho Lê Minh Quang có cảm giác khủng hoảng, tôi muốn tập đoàn Trần Thăng một lần nữa đứng lên, tuyệt đối không thể để cho Lê Minh Quang có cơ hội đạt được những gì anh ta muốn.
“Lê Minh Quang, chức quán quân lần này tôi nhất định sẽ giành được.” Tôi hất cắm nhìn anh ta, kiên định tuyên bố.
Lê Minh Quang nghe thấy thế thì lạnh lùng cười nhạo tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, em đúng là không biết tự lượng sức mình, nếu đã vậy thì tôi sẽ cho em biết, đối nghịch với tôi sẽ gặp kết quả như thể nào, em muốn tiến vào chung kết tôi sẽ khiến cho em thất bại ngay từ vòng đấu loại.”
Hung ác ném lại những lời này, Lê Minh Quang lập tức rời đi.
Tôi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng anh ta dần khuất.
Lê Minh Quang nói như vậy ý là lại muốn làm chuyện gì đây?
Với thủ đoạn khốn kiếp vô liêm sỉ của Lê Minh Quang, nhất định tôi phải thật cẩn thận, đừng để lại xảy ra chuyện gì nữa.
Khi Diệu Hoa trở về, tôi kể cho cô ấy nghe chuyện Lê Minh Quang hôm nay tới tìm tôi, Diệu Hoa sửng sốt: “Sao anh ta lại bắt cậu rút lui vậy?”
“Ai biết đâu? Có lẽ là sợ rồi chăng?”
Tôi thản nhiên xem cuốn tài liệu trong tay, khinh miệt nói.
Lê Minh Quang muốn lũng đoạn cả nền kinh tế của thủ đô, lòng tham của anh ta quả thật không hề nhỏ.
Anh ta muốn trả thù nhà họ Trần không chỉ vì mối hận giữa anh ta và nhà họ Trần, mà còn vì dã tâm muốn đứng đầu thiên hạ vẫn hừng hực cháy của anh ta.
“Công ty bọn họ bỏ một số tiền rất lớn để mời thầy Danny, lần này phần thắng của họ rất lớn, có lẽ cũng thấy cậu đang đe dọa tới thành công của họ nên mới muốn cậu rút khỏi cuộc thi.” Diệu Hoa gãi cằm phân tích.
“Cho dù là vì lí do gì thì mình cũng sẽ không để anh ta được như ý đâu.” Tôi nhìn Diệu Hoa, nói một cách lạnh lùng.
Tôi nói rồi, lần này tôi sẽ cố gắng trở thành quán quân.
“Bảo Nhi, cậu có biết ân oán giữa Lê Minh Quang và nhà họ Trần là gì không?” Diệu Hoa nhìn tôi với vẻ mặt nhiều chuyện hóng hớt.
Tôi nghe vậy thì nhíu mày: “Trước kia Lê Minh Quang từng nói anh ta có một cô em gái tên là Lê Mai Phương, bị Trần Thanh Vũ bội tình bạc nghĩa nên anh ta mới trả thù Trần Thanh Vũ.”
“Trần Thanh Vũ mà bội tình bạc nghĩa với phụ nữ á? Vô lí hết sức.”
“Thế nên, chuyện anh ta nói đâu ai biết thật giả, mặc dù anh ta dùng trăm phương ngàn kế tiếp cận mình để đối phó với Trần Thanh Vũ, có thể nhìn ra được anh ta hận Trần Thanh Vũ tới mức nào, nhưng mình vẫn không biết là giữa họ rốt cục là có ân oán thế nào.”
“Lê Minh Quang sẽ không phải là anh trai hay em trai rơi rớt gì của Trần Thanh Vũ đó chứ? Giới thượng lưu chẳng phải hay xảy ra chuyện như này sao?” Diệu Hoa sờ cằm, đột nhiên nói một câu gây sốc.
Tôi nghe tới đó thì liếc xéo Diệu Hoa một cái: “Cậu xem phim nhiều quá rồi phải không? Được rồi, đừng nhiều chuyện nữa, chúng ta làm việc thôi.”
“Biết rồi, đoán có chút xíu cũng không cho, dù sao thì mình vẫn cảm thấy có khả năng đấy chứ.” Diệu Hoa gãi đầu nhìn tôi mà lẩm bẩm nói thầm.
Tôi nghe được Diệu Hoa nói, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu rồi quay lại với công việc đang dang dở.
Một tuần sau, cuộc thi thiết kế ngày càng cận kề, mấy ngày nay tôi bận tới mức thời gian thở cũng không có.
Mỗi ngày tôi đều bận tới nửa đêm mới đi ngủ, ngủ dậy lại tới xưởng giám sát, nhìn thấy một loạt quần áo dần thành hình, tôi cũng cảm thấy an ủi phần nào.
Hiếm lắm mới có cuối tuần thảnh thơi, tôi muốn tới công viên trung tâm chạy bộ cho giãn gân giãn cốt, nào ngờ tôi mới chạy được một vòng thì lại bắt gặp một bé trai ăn mặc rất đẹp đẽ khéo léo đang vừa lẫm chẫm bước đi vừa khóc.
“Con sao vậy? Có phải là bị lạc mẹ rồi không?” Tôi nhìn khuôn mặt xinh xắn dễ thương của đứa nhỏ rồi ngồi xổm xuống hỏi nó.
“Bố…” Bé trai ngẩng đầu, đôi mắt phượng xinh đẹp đựng đầy sương mà nhìn tôi.
Tôi nhìn dáng vẻ đứa bé thì đoán chừng khoảng một tuổi gì đó, đi còn chưa vững nữa.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy đứa trẻ, trái tim tôi chợt trở nên ấm áp.
Tôi đưa tay ôm lấy đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ tấm lưng non mềm của nó và nói: “Ngoan, đừng khóc nữa, nói cô nghe bố con đi đâu rồi.”
Rốt cuộc là ai lại để đứa nhỏ này ở đây vậy? Có nhầm hay không vậy? Đứa bé này còn chưa đi vững nữa mà cha mẹ nào lại nhẫn tâm để nó lại chỗ này chứ?
Đứa bé ngọng nghịu lúng búng mấy câu mơ hồ, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy áo tôi mà khóc mãi.
“Mẹ… Bố…”
Tôi bị tiếng khóc của nó khiến cho nội tâm mềm nhũn.
Huống hồ là một đứa nhỏ xinh xắn đến nhường này, dù ai thấy thì cũng sẽ mềm lòng thôi.
Nếu con tôi còn sống có lẽ cũng lớn bằng chừng này rồi.
Tôi nhìn khuôn mặt kháu khỉnh non mềm của đứa nhỏ, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó rồi nói: “Ngoan nào, không khóc, để cô đưa con về rồi đi tìm bố cho con được không?”
Nó không nói gì, chỉ dùng sức dụi đầu vào lồng ngực tôi.
Tôi bế đứa nhỏ trong lòng đứng dậy, nhìn khắp xung quanh một lượt vẫn không thấy có người nào đi tìm nó cả.
Tôi không kìm được mà nghĩ, không phải là bố mẹ nó vứt bỏ nó lại nơi này chứ?
Dù sao thì trên bản tin cũng có nói tới rất nhiều trường hợp trẻ sơ sinh bị vứt rồi.
Nhưng nhìn quần áo đứa bé này mặc thì cũng không phải đồ rẻ tiền gì, chắc hẳn là cậu chủ nhỏ của một gia đình khá giả chứ nhỉ?
Rột cuộc là có chuyện gì đây? Đứa trẻ còn nhỏ như thế này thì phải cẩn thận mà trông nó chứ? Sao lại bỏ nó lại trên đường thế này?
“Bảo Nhi? Đứa bé này là ai thế?” Khi tôi ẵm nó về tới nhà thì đúng lúc Diệu Hoa vừa đi mua đồ ăn trở về.
Cô ấy nhìn thấy Bánh Gạo nhỏ xíu trong lòng tôi thì kinh ngạc nói.
Tôi vô tội lắc đầu: “Mình cũng không biết, nhặt được trên đường đó.”
“Không phải chứ? Đứa bé đáng yêu như này mà vẫn có người vứt bỏ, thiên lý ở nơi đâu? Giới trẻ bây giờ làm sao vậy? Đúng là quá đáng mà.” Diệu Hoa nổi giận bừng bừng lên tiếng.
Tôi nhìn Diệu Hoa vẻ mặt kích động mà cạn lời: “Được rồi, Diệu Hoa, mau đi nấu cơm đi, mình thấy đứa nhỏ này hình như đói rồi đó.”
“Nói mới nhớ, nó mấy tuổi rồi? Nhìn %3D như còn chưa cai sữa nữa.” Diệu Hoa xoa cắm quan sát Bánh Gạo nhỏ trong lòng tôi.
Tôi nghe vậy thì cúi đầu, xoa xoa khuôn mặt mịn mềm trơn nhẵn của nó và nói: “Hình như vậy, mình thấy nó hình như còn chưa được một tuổi nữa, ban nãy nhìn nó run rẩy muốn đứng dậy lại không đứng được tựa như một con mèo nhỏ mới sinh, trông thương lắm.”
“Thật sự rất đáng thương, nhỏ thế này đã bị người ta vứt bỏ.” Diệu Hoa cau mày đau lòng nhìn đứa bé tôi đang ôm.
Tôi liếc xéo Diệu Hoa một cái rồi giải thích: “Mình cũng chưa rõ đứa nhỏ này là bị vứt bỏ hay là còn có nguyên nhân khác nữa, tóm lại là cho nó ăn trước rồi nói sau đi.”
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đứa bé này, trong tôi đã có một cảm giác rất vi diệu.
Tôi không thể nói rõ được cảm giác ấy là gì, nhưng thật sự rất muốn tới gần nó, muốn ôm lấy nó.
Có lẽ do Bánh Gạo nhỏ còn chưa cai sữa nên trên người nó vẫn thoang thoảng mùi hương sữa thơm ngọt ngào.