Buổi tối ngày hôm nay, Hạo Thiên cuối cùng cũng đã xử lý xong mấy con lợn rừng.
Khoảng chín giờ tối, hết thảy mọi việc đã hoàn thành, Hạo Thiên cùng các cô gái ngồi thưởng thức canh thịt lợn rừng nấu với măng tre.
Lúc này Hạo Thiên bàn kế hoạch với các cô gái, kế hoạch cơ bản ban đầu thì có ba giai đoạn cơ bản, nếu có điều gì khác thì sẽ bổ sung thêm.
Giai đoạn đầu tiên, hoàn thành mục tiêu sinh tồn tốt nhất trên đảo hoang, có nghĩa là tạo ra một cuộc sống tốt đẹp, không lo thiếu ăn không lo thiếu mặc và tránh được sự tấn công của dã thú.
Trước mắt Hạo Thiên đã có mấy cái kỹ năng thiên phú hỗ trợ cộng thêm có Hắc Hắc ở đây cũng chẳng lo sợ lợn rừng bạo loạn nhưng khả năng chúng làm hư hỏng nơi trú ẩn vẫn là vấn đề lớn.
Tuy hàng rồi bằng gỗ cũng chống đỡ được rất nhiều nhưng cũng chỉ có thể dùng ngắn hạn, còn về dài hạn thì cần phải chế tạo tường gạch đá, nếu thế thì dù lợn rừng có bạo loạn cũng chả hề hấn gì.
Chuyện tiếp theo Hạo Thiên cần làm là xây dựng một cái chỗ rộng rãi để nuôi lợn, xung quanh có khá nhiều đá xanh, chỉ cần có đá vôi nữa thì có thể làm ra xi măng.
Giờ cũng đã gần tới mùa hạ, sắp tới còn có mùa đông, nếu không dự trữ được thức ăn cho mùa đông thì đó là một vấn đề rất lớn.
Hạo Thiên không rõ là mùa đông trên đảo hoang này sẽ diễn ra như thế nào, nếu có tuyết rơi thì khả năng không bắt được cá dưới suối, lợn rừng thì đi ngủ đông, lúc này mà không có thức ăn thì quả thực là có thể xảy ra tình huống chết đói.
Bọn họ có năm người, muốn vượt qua mùa đông với lượng thức ăn của hiện tại hoàn toàn không đủ, nuôi dưỡng lợn rừng là điều quan trọng.
Giai đoạn thứ hai sau khi hoàn thành việc có đủ thức ăn cho mùa đông là đi thám hiểm toàn bộ hòn đảo này.
Dù có khá đầy đủ công cụ hỗ trợ nông nghiệp nhưng nhiêu đó vẫn chưa thỏa mãn nhu cầu của Hạo Thiên, hắn cần tìm thêm tài nguyên, đặc biệt là quặng sắt, quặng đồng…
Quặng sắt là quan trọng nhất, liên quan đến chế tạo đinh sắt, còn có thể làm lưỡi cưa, làm tàu lớn thì không có nó là không thể ra khơi được.
Tất nhiên nếu không có đinh sắt thì vẫn có thể dùng các phương pháp đục khoét gỗ để liên kết các miếng gỗ.
Giai đoạn thứ ba là đóng thuyền…
Đây là mục tiêu cuối cùng, tuy nhiên để thực hiện được mục tiêu này thì không biết phải mất thêm bao nhiêu thời gian, tới lúc đủ tài lực để đóng thuyền thì chuyện này khá đơn giản.
Lúc này coi như đã bàn luận xong, cũng đã gần khuya, bọn họ đành chia ra và đi ngủ.
……
Trời tờ mờ sáng, Hạo Thiên đã thức dậy, hắn ngồi bên đống lửa trong hang động, tay cầm một ly trà bạc hà nóng hổi.
Hạo Thiên chầm chậm uống từng chút nước trà cho ấm bụng, nhìn xung quanh một cái.
Hắn dường như đang nghĩ điều gì đó, có lẽ sống trên đảo hoang này cũng đã lâu, hắn đã thích ứng được chỗ này, niềm mong muốn trở về của hắn dường như đã không còn như lúc ban đầu.
Khoảng sáu giờ sáng, Diệp Ngân cùng Trúc Diệp Thanh cũng đã thức giấc.
Đem chiếc ba lô đặt lên bàn tre, Trúc Diệp Thanh lấy ra hết những thứ có ở bên trong.
“Mấy thứ này có sử dụng được vào việc gì không?” Trúc Diệp Thanh nói.
“Đây là quần áo?” Nhìn thấy có khá nhiều quần áo, Diệp Ngân hai mắt lấp lánh.
“Tất cả những quần áo này đều là đồ mới mua kể cả nội y cũng vậy, nên cô cứ thoải mái sử dụng!” Trúc Diệp Thanh cũng là nữ nhân nên cũng hiểu được cái phản ứng của Diệp Ngân.
“Thật sự tôi có thể dùng?” Diệp Ngân giọng nói có phần kích động.
“Tất nhiên rồi! Tôi đâu phải loại người keo kiệt đến mức có mấy bộ đồ cũng không chia sẻ được cho cô!” Trúc Diệp Thanh gật đầu, nói tiếp: “Muốn sống mà rời đi nơi này thì chúng ta phải biết đoàn kết và nỗ lực mới có hy vọng chứ! Cô đừng ngại nhé!”
Nói xong Trúc Diệp Thanh cầm lấy một cái áo sơ mi trắng đưa tới cho Diệp Ngân: “Cô mặc thử xem, tôi chắc chắn là sẽ rất hợp với cô!”
“Cám ơn rất nhiều ạ!” Diệp Ngân lòng tràn ngập sự vui mừng, cô nàng tiếp nhận lấy và mặt lên người.
“Rất đẹp! Tuy nhiên có vẻ nó hơi rộng so với dáng người của cô… để tôi lấy cái khác, nhỏ hơn tý!” Trúc Diệp Thanh đứng nhìn Diệp Ngân trong bộ đồ mới.
Bên này bàn luận về quần áo, Hạo Thiên thì đi về nhà bếp làm bữa ăn sáng cho họ.
Tất nhiên chuyện liên quan đến quần áo thì chỉ mỗi mình Hạo Thiên là chẳng có liên quan gì đến hắn, vì hắn là con trai mà…
Lúc này Diệp Ngân cùng Trúc Diệp Thanh cũng đi đến nhà bếp.
“Thật đẹp! Không biết sao, tôi cảm thấy hâm mộ quá đi!” Hạo Thiên nhìn thấy Diệp Ngân trong bộ đồ mới, hắn nhẹ nhàng khen ngợi.
Sống ở đảo hoang cũng đã mấy tháng trời, quần áo của Hạo Thiên cùng Diệp Ngân vốn dĩ đã có nhiều chỗ không còn nguyên vẹn, hắn thấy Diệp Ngân có quần áo mới, hắn cũng muốn có nhưng quần áo sơ mi của Trúc Diệp Thanh nhỏ hơn thân hình của hắn.
Vấn đề nằm ở chỗ không vừa, còn về quần áo đó của Trúc Diệp Thanh, nam nữ đều có thể dùng được, hắn không có nên trên mặt có chút buồn bã.
“Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi các cô gái, ai đó hãy giúp tôi gọi hai cô nàng kia dậy ăn sáng đi nhé!” Hạo Thiên nhẹ nhàng nói ra.
“Để tôi đi cho!” Trúc Diệp Thanh nhanh chóng rời đi, để lại Diệp Ngân đứng đó nhìn Hạo Thiên đang loay hoay làm gì đó.
Hạo Thiên cũng chẳng làm gì đặt biệt, hắn chỉ là nung đúc lại chiếc rìu thép cho nó trở nên cứng cáp hơn.
Phải biết rằng, sắt thép càng nung nóng càng rèn luyện nhiều thì độ cứng cáp, bền bỉ của nó sẽ dần dần trở nên tuyệt vời.