Sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, Hạo Thiên thức dậy rồi đi rửa mặt cho tỉnh táo, sẵn tiện xem luôn bẫy cá thì thấy trong bẫy được vài con cá nhỏ.
Hôm nay Hạo Thiên không cần ra ngoài hay đi đâu cả, hắn ta phải ở lại lều để xử lý thịt mấy con lọn rừng đã chết, nếu còn làm thịt thì sẽ bị hư thối hết mất.
Một ngày, Hạo Thiên chỉ có thể xử lý tối đa một con lợn, cứ thế liên tục trong ba ngày, hắn cùng Diệp Ngân hì hục xử lý xác mấy con lợn. Làm mệt thì nghỉ ngơi uống bát nước trà bạc hà, đói thì ăn thịt lợn.
Ba ngày sau, họ cuối cùng đã xử lý xong ba con heo, thịt cũng đã xẻ thành từng phần và đem đi xong khói, với lượng thịt nhiều như vậy hắn và Diệp Ngân có thể sẽ chẳng cần đi đâu kiếm thức ăn trong vòng ba đến bốn tháng.
Làm xong việc cực nhọc, họ bỏ một nữa ngày ra để nghỉ ngơi dưỡng sức, còn buổi chiều thì bọn họ làm lại cũng như làm thêm một số đồ gốm. Với kinh nghiệm đã đúc từ những lần trước, lần này đã thành công hơn rất nhiều, họ đã làm thêm mấy cái hủ để đựng thịt lợn rừng, rồi đem chôn xuống đất dưới lều.
Bằng cách giấu thức ăn ở đó thì bọn họ có thể an tâm mà sinh tồn trong thời gian tới, cũng không sợ đàn lợn rừng đó bạo động như lần trước, họ đã thiệt hại rất nhiều, số thịt cũng bị hỏng vì nước mưa (đáng lý ra với số thịt của con lợn lúc trước đã đủ cho họ dùng trong một tháng, nhưng cũng may đã bù cho họ mấy con lợn sau đó).
Hạo Thiên sau khi nghỉ ngơi xong thì đã dần nghỉ tới những khó khăn và con quái vật đã kinh động đàn lợn rừng, nhớ lại những vết thương trên người mấy con lợn mà hắn không ngừng ớn lạnh.
Hạo Thiên cần có đối sách để tiếp tục sống trên đảo hoang này, hiện tại thì hắn đã có 15.000 điểm thưởng, hắn có thể đổi một kỹ năng và hai cuốn bách khoa.
2500 điểm.
2500 điểm.
10.000 điểm.
Hạo Thiên đã chọn những thứ trên để đổi, hiện tại thì hắn thấy khá cần thiết để có thể tồn tại, kỹ năng cũng rất phù hợp, hắn có thể vừa chiến đấu vừa thả diều (vừa đánh vừa chạy) cũng có thể làm mồi nhử hoặc đánh lạc hướng khi gặp nguy hiểm, như thế thì có thể hỗ trợ được cho Diệp Ngân phần nào.
Tuy nhiên, nhược điểm của kỹ năng này là tốn nhiều thể lục cũng như độ bào mòn cơ thể khi sử dụng quá nhiều, lần trước chỉ sử dụng một vài lần mà đã khiến cơ thể Hạo Thiên bị thương nặng nề.
“Tít — Người chơi đã tiếp nhận thành công bách khoa toàn thư.”
“Tít — Người chơi đã tiếp nhận thành công bách khoa toàn thư.”
“Tít — Người chơi đã tiếp nhận kỹ năng thành công.”
Sau những lần tiếp nhận sách là những lần khá đau đớn, nhưng cũng cảm nhận được những thay đổi từ trí tuệ đến cơ thể, Hạo Thiên đã thấy khỏe mạnh hơn trước và có nhiều kiến thức hơn trước.
Để chiến đấu với tự nhiên, Hạo Thiên hiện tại chưa có sắt, rất khó để làm một vũ khí tốt, có lẽ cung tên sẽ là lựa chọn tốt. Tuy nhiên nguyên liệu làm vẫn chưa đủ, hắn ta lại vào rừng tre để chọn một vài cây tre tốt.
Sau một ngày vất vả đốn tre, Hạo Thiên trở về lều với một số măng cũng như là vài khúc tre. Diệp Ngân thì ở lều tắm rửa, làm đồ gốm, nấu ăn và xử lý đám da lợn rừng.
Số xà phòng Hạo Thiên làm ra tuy có công hiệu tẩy sạch rất tốt tuy nhiên dùng để gọi đầu thì khá là không tốt, nhưng hiện tại tạm thời sẽ như vây. Đợi có nguyên liệu mới có thể làm dầu gọi thì họ sẽ cải thiện thêm.
Đêm nay, Hạo Thiên cùng với Diệp Ngân ăn canh thịt lợn rừng, nấu nồi canh cho thêm ít sả, ít muối và và dùng. Mùi thơm từ sả đã khắc chế hết mùi tanh của thịt.
Sau khi ăn no thì Hạo Thiên đi ngủ trước, còn Diệp Ngân thì canh cho tới nữa đêm, cô nàng cũng khá bận rộn khi phải xử lí mớ da lợn rừng đầy lông và mỡ.
Đến nữa đêm, Hạo Thiên bị Diệp Ngân đánh thức để đổi ca. Uống bát nước trà bạc hà cho tỉnh táo, hắn dùng dao găm gọt gọt, đẽo đẽo khúc tre dày tầm một mét rưỡi.
Khoảng một tiếng sau thì đã làm thành cong một cây giáo thô sơ bằng cây tre. Phần giữa lõi tre có một lỗ trống, Hạo Thiên mài một khúc xương lợn rồi gắn vào, tuy không có mấy uy lực, nhưng hiện tại vẫn tạm dùng được.