‘Tôi trả đủ tiền rồi, bây giờ có thể đi được chưa?” Lạc Tú chậm rãi đứng dậy giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Trương Định, Vương Thông và những người khác còn chưa hoàn hồn, rốt cuộc Lạc Tú tháng như thế nào vậy?
Thằng nhóc này gặp may hay còn nguyên do nào khác?
Tay vừa đặt tiếu, mở nắp ra quả đúng là tiếu?
Đúng vào lúc này, A Đao bỗng nhiên cười khấy một tiếng.
“Người khác có thể đi nhưng mày không thể đi.”
“ò?” Lạc Tú hứng thú nhìn A Đao, trong lòng đã có chút ít cảm giác không kiên nhẫn được nữa.
“Mày có biết đây là chỗ của ai không?”
“ở chỗ của anh Bưu mà mày cũng dám chơi bấn à?”
Ngay khi lời này của A Đao vừa dứt, lập tức cỏ bảy tám người chạy ra vây quanh anh.
Chắc chán A Đao sẽ không để cho Lạc Tú đi. Dù sao hôm nay Lạc Tú đă phá hỏng kế hoạch của bọn họ, nếu cứ đế Lạc Tú gióng trống khua chiêng rời đi như vậy thì sau này bọn họ còn mặt mũi nào đế ra ngoài lăn lộn nữa?
“Rõ ràng anh…’
“Bọn mày cút hay không cút?” Đôi mât A Đao tràn ngập sát ý. Anh ta liếc nhìn Trương Định và đám người Trương Thục Phi, quát thẳng.
Trương Định và Vương Thông vội vàng lôi người bỏ chạy.
Vài người khác trong công ty vẫn còn hơi do dự nhưng Trương Định đột nhiên lên tiếng.
“Nếu còn không đi thì hôm nay sẽ không đi được nữa.” Bởi vì ai cũng có thế nhìn ra chuyện này đã gây ra ồn ào quá lớn rồi.
Cho dù hôm nay Lạc Tú có chơi bấn hay không thì anh cũng không thế rời khỏi đây được.
Trương Thục Phi còn đang do dự nhưng bị Lý Tuyết kéo một hồi, cuối cùng vẫn bỏ đi.
Trái lại, có một vài người còn do dự chưa đi.
“Các anh đi trước đi, tôi không sao.” Lạc Tú nói với mấy người
nọ.
Họ chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, bọn họ thực sự không dám tham gia vào chuyện thế này.
Cuối cùng mấy người kia cũng rời đi.
Ra khỏi sòng bạc, đi xuống lầu.
“Chúng ta làm thế này có phải vô tình vô nghĩa quá không? Dù sao Lạc Tú cũng vì cứu chúng ta nên mới…”
“Câm miệng đi. Nếu không anh thử đi lên kia một chút xem?”
“Nhớ cho rõ này, đó là chỗ của Hồng Bưu. Hồng Bưu đấy hiếu không?” Vương Thông mớ miệng mắng thắng.
Hoàng đế ngầm của Tân Châu, đại ca Hồng Bưu, ai dám trêu chọc cơ chứ?
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái rám, anh ta dám chơi bấn trong địa bàn của người ta, hôm nay bọn họ chác chán sẽ phế anh ta!” Trương Định cũng mở miệng nói.
“Chúng ta có thê’ báo cảnh sát.”
“Báo cái rắm. Anh dám báo cảnh sát thử xem, coi ngày mai có
người khiến cả nhà anh gặp chuyện chẳng lành hay không!” Vương Thông lại mắng.
Mấy người kia lập tức bị dọa sợ. Hơn nữa những lời này của Vương Thông không phải hù dọa mọi người, mà Hồng Bưu thật sự cỏ khả năng làm vậy.
Mà lúc này, những người khác trong sòng bạc cũng đã kéo nhau đi xuống. Xem ra chuyện lần này thật sự đã gảy ra ồn ào quá lớn, nếu không những người kia sẽ không làm một trận như vậy.
Trương Thục Phi do dự mãi, cô ta nhìn điện thoại trong tay, hai tay còn đang phát run.