Một trận gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, sự lạnh lẽo khiến cô sực tỉnh, thân mình hơi run rẩy, ngay lúc đó di động vẫn luôn đặt ở đầu giường đổ chuông.
Chiếc áo khoác cô mặc khi lên tàu ngày hôm đó, bao tay, còn có di động đều
trong phòng bệnh.
Muốn hỏi ai mà lại cẩn thận như vậy, không cần nghĩ nhiều Thẩm Ngân Tinh cũng biết, là người bạn tốt nhất cuộc đời này của cô, Hứa Thanh Vy.
Nhìn tên hiển thị cuộc gọi đến một lần nữa, gọi cho cô vào lúc này không có ai khác ngoài cô ấy.
Thở dài một hơi, Thẩm Ngân Tinh trả lời điện thoại.
“Thanh Vy.”
“Ừ, Ngân Tinh à xin lỗi nhé, hai ngày nay công ty bận quá, không có thời gian đi thăm cậu…”
“Tớ biết, cậu không cần phải lo lắng. Hiện tại tớ rất tốt, nếu lúc đầu đã không có chuyện gì vậy thì bây giờ cũng sẽ không có chuyện gì.”
Thẩm Ngân Tinh giải thích.
Dưới tay Hứa Thanh Vy có một công ty mỹ phẩm, lúc trước tìm nhà xưởng, đại lý sản xuất nhưng mà kiểu làm ăn này, ở giữa thường xuất hiện đủ loại vấn đề. Bao gồm công thức của sản phẩm, giá cả, cùng với việc ăn bớt, cắt xén nguyên vật liệu, còn có chất lượng của sản phẩm… Mỗi lần đều phát sinh những tình huống khác nhau, trong cơn giận dữ Hứa Thanh Vy đập bàn quyết định tự mình thành lập xưởng sản xuất.
Hiện tại cũng xem như là thời điểm quan trọng, đương nhiên cô hiểu rõ.
Hứa Thanh Vy trầm mặc trong chốc lát: “… Tớ nghe nói, Tô Vũ, anh ta.”
Lời của cô ấy còn chưa nói xong, bầu không khí lập tức trở nên nặng nề.
“Bỏ đi Thẩm Ngân Tinh, thanh xuân ai mà chưa từng yêu nhầm một kẻ bội bạc? Còn nhớ hồi đại học, khi tớ bị thất tình, cậu đã an ủi tớ như thế nào không?”
Ánh mắt Thẩm Ngân Tinh chợt sáng lên, không nói gì cả, Hứa Thanh Vy khẽ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Con người vốn qua lại khắp chốn, không nói quê cũ ở đâu, thích ứng trong mọi hoàn cảnh không phải là chuyện không thể nhân gian đâu đâu cũng có hoa thơm. Tô Vũ cũng chỉ là một người khách qua đường trong cuộc đời cậu, không nhất thiết phải dừng lại vì anh ta. Ngân Tinh, cậu ưu tú như vậy, xứng đáng có được một người tốt hơn.”
Cô xứng đáng có được một người tốt hơn…