Lục Cảnh Sâm để lại Lâm Phi Đào ở phía sau lưng mình, anh tức giận bước vào trong xe đóng sập cửa lại.
”Chết tiệt, tại sao mình không nghĩ đến tên Dạ Tước Thiệu kia đã có con riêng rồi chứ?”
Nói xong, Lục Cảnh Sâm đấm mạnh tay mình vào vô lăng của xe.
Nếu hôm nay không phải vì tò mò sau mỗi lần tan giờ Lâm Phi Đào đi đâu và làm gì nên Lục Cảnh Sâm đã nhắn tin nói dối cô về việc anh có việc đột xuất ở công ty.
Sau khi nhắn tin cho cô xong, Lục Cảnh Sâm âm thầm lặng lẽ đứng ở phía xa theo dõi từng nhất cử nhất động của cô. Lục Cảnh Sâm không ngờ rằng ngoài việc học và mỗi buổi trưa cô mang cơm đến cho anh, cô lại cùng một người bạn khác thường đến nhà trẻ để đón một người.
”Muốn đập chậu cướp hoa sao? Dưa bở đâu dễ dàng nuốt trôi!” Lục Cảnh Sâm thầm rủa trong cuống họng, anh không ngừng trút giận lên vô lăng xe vô tội kia.
Rõ ràng ban đầu anh cho người điều tra về thân phận người tên Dạ Tước Thiệu kia, biết rõ nghề nghiệp, quá khứ của hắn ta vậy mà Lục Cảnh Sâm lại không để ý kĩ đến chi tiết Dạ Tước Thiệu đã là gà trống nuôi con suốt ba năm qua. Đứa trẻ kia không những là con trai duy nhất của hắn ta, đã thế lại luôn miệng gọi người con gái anh yêu là “mami” nữa.
Rốt cuộc trong thời gian qua hai người bọn họ đã từng làm gì với nhau để cho đứa trẻ kia xưng hô người lại một cách vô lý đến vậy?
Người phụ nữ này, thật không thể nương tay được nữa! Lục Cảnh Sâm lại nổi lên máu thú thính, anh muốn trừng phạt nhóc con của mình ngay lập tức.
Nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng rời đi của Lục Cảnh Sâm, Lâm Phi Đào có chút khó xử, cô rất muốn níu tay anh lại để giải thích sự tình. Nhưng Tiểu Quý vẫn nằm gọn trong vòng ôm của cô, thằng bé ngước đôi mắt long lanh tựa như ngấn giọt lệ lên nhìn cô.
”Mami, người đó là ai vậy?”
Lâm Phi Đào không biết nên nói gì cho thằng bé hiểu, giờ đây não cô rối bời không biết nghĩ việc gì tiếp theo. Chẳng lẽ cô mang cả Tiểu Quý lên xe ngồi chung với Lục Cảnh Sâm?
Không được, nhất định không được? Anh ta sẽ hận thằng bé mất! Thằng bé hoàn toàn vô tội.
Nhớ đến ánh mắt chứa đầy tia lửa ghen của Lục Cảnh Sâm, toàn thân Lâm Phi Đào rùng mình nổi da gà. Cô sợ Lục Cảnh Sâm không ngại ngần gì giữa chốn đông người này mà “ăn” cô ngay trên chiếc xe sang chảnh kia.
Bỗng từ phía sau lưng cô truyền đến một giọng nói quen thuộc.
”Lâm Phi Đào, sao em lại ở đây?”
Lâm Phi Đào đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cô vui mừng khôn xiết bế luôn Tiểu Quý lại gần Dạ Tước Thiệu.
”Thiệu, Du Du có việc bận nên nhờ em đến đón Tiểu Quý! Giờ bỗng nhiên em lại có việc đột xuất ở trường nên anh đưa thằng bé về trước nhé!”
Trong thời gian tiếp xúc gần gũi với Dạ Tước Thiệu, anh yêu cầu cô không cần phải xưng hô lễ phép với anh, cứ trực tiếp gọi thẳng tên anh là được. Gọi lâu ngày cũng khiến cho Lâm Phi Đào thuận miệng, cô vội đặt Tiểu Quý vào vòng tay rộng của Dạ Tước Thiệu.
Vào lúc cô quay người rời đi, bỗng nhiên mũi chân cô mắc vào khe gạch bên lề đường khiến cho cô mất đà, toàn thân cô ngã nhào về phía trước cũng may Sảnh Thế Trịnh vươn tay ra đỡ lấy cô một cách an toàn.
Khoan đã, có gì đó sai sai!
Dạ Tước Thiệu cảm thấy tay mình đang để vào một nơi đẫy đà của phụ nữ. Ôi, nó mềm mại hơn anh nghĩ, không những mềm mại lại còn căng tròn nữa khiến cho Dạ Tước Thiệu đơ người vài giây.
Nhận thấy một bên ngực mình có phần đau nhói, Lâm Phi Đào cúi mặt xuống nhìn về phần ngực mình.
Ôi mẹ ơi! Lâm Phi Đào khẽ kêu thầm trong đáy lòng, ngay tức khắc cô rời khỏi tay của Dạ Tước Thiệu.
Dạ Tước Thiệu chưa hoàn hồn lại, tay anh vẫn để trên không trung, ánh mắt nhìn mơ hồ.
”Lâm Phi Đào, em không sao chứ?”
”Xin lỗi, tôi không cố ý!”
Sau khi chạm vào chỗ mềm mại của phụ nữ, SảnhDạ Tước Thiệu ngượng ngùng đến đỏ mặt, anh không dám nhìn thẳng vào mặt của Lâm Phi Đào, ánh mắt né tránh cô mà nhìn sang một bên khác.
Lâm Phi Đào quơ quơ hai tay trước mặt, anh đã đỡ không cho cô ngã xuống nền đất bụi bẩn kia, cô còn không kịp cảm ơn anh thôi huống chi lại trách anh.
Cô cúi đầu xuống nói lời tạm biệt với anh.
”Không có gì! Xin phép cho em rời khỏi đây trước!”
Nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Lâm Phi Đào, Dạ Tước Thiệu không lỡ nhìn để cô đi, nhưng nhìn thấy cô vội vàng lên một chiếc xe Lamborghini màu đen, trái tim anh tan nát như một con dao hai lưỡi đâm sâu vào anh.
Nhìn chiếc xe này, Dạ Tước Thiệu thừa biết trên xe ai đang chờ cô. Dạ Tước Thiệu cũng không nghi ngờ gì nữa, người trên xe chính là Lục Cảnh Sâm. Rốt cuộc hai người bọn họ có quan hệ gì đến nhau?
Dạ Tước Thiệu không ngừng dằn vặt hỏi bản thân mình. Lẽ nào anh hết cơ hội yêu người con gái đấy sao?
Anh ngẫm nghĩ lại lời nói của Dạ Tước Du, cô ấy nói đúng, nếu như không biết tận dụng tốt cơ hội, đánh mất tình cảm của cô ấy là điều đương nhiên.
Sảnh Tiểu Quý nhìn bóng lưng của Lâm Phi Đào lên một chiếc xe sang trọng, đôi môi chúm chím của thằng bé bĩu dài ra. Nó quay sang hỏi ạn với giọng nói ngây thơ.
”Papa, chị xinh đẹp không muốn gặp papa nữa sao?”
Dạ Tước Thiệu xoa xoa đầu thằng bé, ảnh chỉ cười mà không nói một điều gì cả.
Thằng bé tiếp tục nũng nĩu nói.
”Là Tiểu Quý không ngoan sao papa? Mấy ngày nay chị xinh đẹp không cùng dì tới đón con, lẽ nào chị xinh đẹp không yêu papa sao?”
Sảnh Thế Trịnh lắc đầu. Anh gõ nhẹ vào sống mũi thằng bé mà mắng yêu: “Là do tiểu nghịch tử không chịu nghe lời nên chị xinh đẹp không còn thích con nữa!”
Tiểu Quý cũng không chịu thua, lấy lý do xứng đáng của mình mà cãi lại anh: “Chẳng phải là do papa ngại ngùng không thổ lộ tình cảm của mình với chị xinh đẹp sao?”
“Dì Du nói, papa là một người đàn ông nhút nhát trong chuyện tình cảm. Mặc dù dì đã cố gắng giúp papa thế nào đi chăng nữa, papa đều bị thất bại!”
”Trình độ của papa kém quá! Nếu như papa không bày tỏ tình cảm với chị Đào Đào thì coi chừng sau này lớn lên con tán đổ đó! Lúc đó papa đừng có hối hận!”
Dạ Tước Thiệu nghe lời con thơ nói vậy không nhịn được cười. Anh cô kìm nén nụ cười vào trong bụng, cốc nhẹ vào trán thằng bé.
”Nghịch tử này, con cũng biết đùa đấy chứ!”
”Au!”
Tiểu Quý mặt mày cau có lại, hai tay đưa lên xoa xoa chỗ bị cốc.
”Không nói nhiều nữa, mau về thôi!”
Nói rồi Dạ Tước Thiệu đưa tuổi quý đến một chiếc xe taxi đang đỗ gần ở đó.
Dạ Tước Thiệu lưu luyến đưa mắt nhìn theo chiếc xe Lamborghini vừa lướt nhanh qua người mình, ánh mắt anh u sầu pha lẫn nét mặt đượm buồn.
Là do anh đã ngây thơ tưởng tình là cơn mơ nên đã muộn màng nói ra để rồi người tình trong mộng đang vui vẻ bên một ai khác.
”Cô ấy, đã có người khác rồi! Mày nên chấp nhận những thứ không thuộc về mình!”
Dạ Tước Thiệu tự an ủi bản thân mình cũng như nhắc nhở rằng sau này không nên ngỏ lời yêu muộn màng.
Lúc xe của anh rời khỏi điểm dừng, Dạ Tước Thiệu không hề hay biết có một chiếc xe ô tô che hiệu biển số xe đã bám lấy đâu anh. Người đàn ông ăn mặc kín đáo không để người ngoài nhận ra đang theo dõi lấy anh, tay hắn ta vẫn lái xe, bên tai đeo chiếc tai nghe không dây lên đang nói chuyện với một ai đó.
”Báo cáo, đã tiếp cận được đối tượng!”
Trong xe, Lục Cảnh Sâm giận dữ đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài, cảnh tượng người đàn ông đụng chạm đến người phụ nữ của anh khiến trong lòng anh nổi máu ghen, mùi axit axetic nồng nặc vây kín không gian trong xe.
Chỉ là một tên bác sĩ tầm thường, lấy lý do gì mà đòi có được tình cảm của người phụ nữ của anh cơ chứ?
Mắt của Lục Cảnh Sâm hằn lên từng tia máu đỏ.
Anh ta tự hỏi lòng mình, vì sao nhìn thấy cảnh ngoài kia lại khiến cho anh bực tức đến vậy?
Là anh đang ghen vô cớ sao? Vì lý do gì chứ?
Trước kia anh ta cũng hay tức giận mỗi khi người con gái anh yêu vui vẻ bên người khác, lúc ấy anh không kịp hiểu bản thân mình đang ghen.
Ghen ư? Thật nực cười!
Đến bây giờ Lục Cảnh Sâm không hiểu khái niệm về từ “ghen tuông”.
Ghen là gì? Tại sao anh lại cảm thấy khó hiểu về định nghĩa này. Trong lòng anh lại có chút nghi ngờ lớn bé về cô.
Ghen không phải là nghi ngờ đối phương mà chỉ đơn giản bảo vệ thứ thuộc về mình.
Anh đang bảo vệ người con gái anh thương không cho bất kì người đàn ông lạ tiếp xúc gần thì có gì sai cơ chứ? Người yêu anh, anh có quyền ghen tuông khi thấy cô ấy giữ nét mặt rạng rỡ với người đàn ông khác.