Ngục Tù Tình Yêu

Chương 11


Hôm nay Trâm Anh tan làm muộn.

20 giờ tối mọi người đã trở về từ lâu, chỉ còn mỗi phòng làm việc của nàng là đang sáng đèn.

Đột nhiên thấy đói bụng, đành tạm hoãn lại công việc, đi ăn trước đã.

Trâm Anh thu dọn đồ đạc, sắp xếp giấy tờ gọn gàng rồi cầm cái túi xách, tắt đèn, đóng cửa rời khỏi phòng.

Lái xe đỗ ngay cổng ra vào của cơ quan, nàng thấy bác bảo vệ đang ngủ gà ngủ gật trong chòi canh gác.

“Bác Hùng…bác Hùng.”

Bác bảo vệ giật mình mở mắt vì bị tiếng gọi của nàng đánh thức, ngơ ngác nhìn lên đồng hồ kim treo bên tường.

“Ơ Trâm Anh, bây giờ mới tan làm hả cháu?”

“Vâng ạ, bác mở cổng giúp cháu với.”

“Ộ ộ ùm.”

“Mà Trâm Anh này.”

“Dạ?”

“Một tháng gần đây cháu thường xuyên về muộn, bác cũng không tính nói đâu nhưng cháu đã gầy đi nhiều rồi đó, còn trẻ hãy lo cho sức khỏe của bản thân.”

“Tại mấy nay cháu có nhiều việc cần giải quyết quá bác ạ…”

“Haizzz bác hiểu…thôi cháu mau về đi, muộn lắm rồi đó.”

“Bác đã vất vả rồi ạ.”

Nàng mỉm cười đáp lại rồi lái xe rời đi.

Trâm Anh là vậy đó, làm việc luôn rất hoà nhã với mọi người xung quanh. Khó có một ai không yêu mến nàng cho được, đi tới đâu cũng được quan tâm và chú ý. Mối quan hệ xã hội phải nói gần như là phát triển rất hoàn hảo.

__________

Bữa nay nàng không muốn ăn tối ở nhà nên đã nhắn tin về bảo mẹ không cần chờ cơm.

Tâm trạng tồi tệ cơ thể mệt mỏi thì ăn cái gì cũng thấy nuốt không trôi.

Sau khi rời khỏi cơ quan, nàng lái xe tới một quán ăn nhỏ cách đó khá gần.

“Xin chào, chị muốn gọi món gì ạ?”

“Một cơm sườn.”

“Xin chào, anh muốn gọi món gì ạ?”

“Cho tôi giống cô gái ở bàn bên kia.”

???

Trâm Anh không quan tâm, nàng ngồi bấm điện thoại đợi đồ ăn dọn ra mà chẳng để ý rằng có người đang nhìn mình chằm chằm.

Nàng nhấp vào cuộc trò chuyện cũ với trưởng quản giáo rồi gửi đi vài câu tin nhắn:

“Tố Đoan hôm nay thế nào?”

1 giây, 2 giây, 5 giây, 15 giây…1 phút…

“Hôm nay trại có tổ chức kiểm tra sức khỏe, mọi kết quả khám của cô ấy đều bình thường, không có gì đáng lo. Chỉ là cân nặng không cân đối, cơ thể gầy gò suy nhược nhẹ.”

Trâm Anh nhíu mày, nàng thật không vui khi đọc xong đoạn tin nhắn kia. Mới xa nhau có một tháng mà Tố Đoan đã để cơ thể bị suy nhược, làm nàng phải lo lắng. Có lẽ là vì em ấy nhớ Trâm Anh đến mức gầy đi. Nhưng nàng cũng nhớ cô, cũng sụt cân chứ bộ? Chưa kể áp lực chuyện công việc lẫn chuyện của Lê Ngọc Bá khiến tinh thần nàng luôn trong trạng thái stress nặng.

Trâm Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời tin nhắn của quản giáo:

“Sau này khẩu phần thức ăn của em ấy sẽ do tôi quyết định. Chút nữa về tôi sẽ làm riêng một cái thực đơn hàng ngày của Đoan rồi gửi cho cô. Và hãy nhớ, nếu lần tới tôi đến mà không thấy em ấy trắng trẻo mập mạp lên thì mấy người khó thoát đó.”

Gửi tin nhắn đi xong, nàng liền đặt điện thoại xuống bàn, đan hai tay lại rồi đưa lên trán day nhẹ, mắt nhắm hờ đầy mệt mỏi. Thật muốn nghỉ ngơi ngay lập tức.

“Tôi ngồi đây với cô có được không?”

Trâm Anh giật mình mở mắt nhìn người ngồi đối diện, một chàng trai với đường nét khuôn mặt hài hoà, không quá tuấn tú nhưng toả ra luồng khí chất chín chắn và thành đạt.

“Không.”

Nàng không đề phòng, chẳng qua chỉ là muốn có không gian riêng tư.

Nhưng người này trông quen quá…giống như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

“Tôi thấy cô có vẻ cô đơn nên muốn làm quen chút thôi, đừng vội bài xích.”

Nàng không có phản ứng gì. Làm anh ta cho rằng nàng đã đồng ý để anh ta ngồi cùng.

“Dạ cơm sườn của chị đây ạ…ơ lúc nãy anh này ở bên kia mà…?”

“Tôi ngồi cùng cô gái này.”

“À…vậy cơm sườn của anh đây. Chúc quý khách ngon miệng!”

Trâm Anh im lặng ăn một cách từ tốn, vốn dĩ chẳng quan tâm nhưng có người lạ ngồi đối diện khiến nàng không được thoải mái.

Ước gì đó là Tố Đoan chứ không phải cái thằng cha dở hơi này.

Anh ta không chịu được sự yên tĩnh của nàng liền mạnh dạn lên tiếng trước:

“Sao cô ăn tối muộn vậy? Lại còn đi một mình?”

“Việc của anh à? Không để tôi ăn thì lượn sang chỗ khác giùm.”

Cô gái này thật nóng tính! Nhưng anh ta lại thích kiểu con gái như vậy.

Ăn xong, nàng mở túi xách ra định lấy ví để trả tiền mà sao tìm mãi chẳng thấy đâu.

Rồi toi!

Nàng đã để quên ví ở cơ quan.

Thôi đành chuyển khoản vậy.

“Dạ xin lỗi chị, quán bọn em không nhận chuyển khoản ạ.”

Thôi chết! Giờ sao?

“Để tôi trả giúp cô ấy.”

Chàng trai đưa cho nhân viên tờ tiền 200 nghìn rồi kêu khỏi trả tiền thừa. Anh ta quay sang nhìn Trâm Anh cười xã giao, làm nàng có chút khó xử.

“C-cảm ơn. Đọc số tài khoản đi để tôi chuyển trả lại.”

“Không cần đâu.”

“Như thế thì kì cục lắm…”

“Vậy lần sau ăn với tôi một bữa, coi như để trả nợ hôm nay. Được chứ?”

Trời! Ai đời còn đi tán gái cái kiểu này nữa chẳng có sự mới lạ gì cả, chán chết!

Nhưng nàng đành phải đồng ý, để bữa khác thanh toán mời anh ta một bữa cũng được. Sau đó sẽ chấm hết, thân ai nấy lo, hẹn không bao giờ gặp lại.

“Cho tôi số điện thoại của cô đi.”

Nàng dùng hơi đọc nhanh một lèo, như thể bị ép. Quả nhiên là không muốn tiết lộ thông tin cá nhân linh tinh cho người lạ.

“Vậy hẹn bữa khác gặp, tôi về trước.”

Trâm Anh lạnh nhạt quay lưng rời đi, nhẹ nhàng thướt tha như nàng công chúa trong truyện cổ tích. Mùi thơm từ mái tóc của nàng lưu lại thoang thoảng, làm anh ta mê man mãi không thôi.

__________

Về đến nhà cũng đã gần 22 giờ tối.

Mẹ Trâm Anh ra đón nàng vào nhà, cử chỉ ân cần chăm sóc, còn không quên rót bưng ra tận tay một cốc nước cho con uống.

“Mẹ cứ đi ngủ trước đi, con còn nhiều việc phải làm.”

Bác bảo vệ ở cơ quan của nàng nói đúng. Trâm Anh gần đây thường đi sớm về muộn, người thiếu sức sống, da dẻ xanh xao, thân thể gầy đi nhiều. Người làm mẹ thấy con như vậy tất nhiên là không an tâm. Nhưng nói thì nàng cũng không chịu nghe, tối ngày công việc công việc.

Chắc sau này nàng lấy công việc làm chồng mất!

Thế là bác gái đành mặc nàng muốn làm gì thì làm, già rồi buồn ngủ muốn chết!

Kệ nó vậy.

Trâm Anh tắm xong liền khoác vội cái áo choàng rồi ngồi vào bàn máy tính:

*Thực đơn bữa ăn hàng ngày:

Thứ hai:

+Bữa sáng: Salad cá hồi, ngũ cốc yến mạch, trái cây sấy khô.

+Bữa trưa: Bún đậu mắm tôm…

“Không được! Lỡ em ấy ăn món đó đúng hôm mình tới gặp thì sao đây? Hôn toàn mùi mắm tôm.”

“Thôi cho ăn cháo ếch đi.”

Nàng cứ ngồi lẩm bẩm với cái máy tính cả đêm.

Loay hoay mãi, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu là món ăn, cuối cùng cũng làm xong bảng khẩu phần thức ăn riêng cho Tố Đoan.

Nàng ngủ quên luôn trên bàn làm việc.

Vậy mới biết, Trâm Anh chiều chuộng và quan tâm Tố Đoan tới cỡ nào.

__________

Đúng như yêu cầu, những ngày sau khi thực đơn được thay đổi, Tố Đoan phải ăn những món khác biệt so với các tù nhân bình thường. Nhưng cô không được tới nhà ăn để ăn, chỉ được dùng bữa ở trong chính phòng giam của mình. Điều này là bởi Trâm Anh sợ nếu cho cô ăn cùng các tù nhân khác, họ mà thấy cô được ăn ngon hơn sẽ ghen tị rồi gây chuyện.

Hôm nay là thứ bảy, cô được quản giáo cho ăn súp cua vào buổi sáng nhưng khổ nỗi…

“Cô phải ăn hết cái bát này, nếu không sẽ bị phạt.”

“Nhưng tôi…tôi không ăn được cua.”

“Sao lại không ăn được cua? Có biết nó đắt thế nào không hả?”

“Tôi bị dị ứng…”

“Có thật không?”

Cô gật đầu một cái ảm đạm.

Nữ quản ngục quay sang thì thầm to nhỏ với đầu bếp tỏ vẻ lo lắng:

“Làm sao đây, tối nào thứ bộ trưởng cũng gọi hỏi kiểm tra tình hình ăn uống. Cô ấy mà biết con nhỏ này không ăn thì chúng ta biết làm thế nào?”

“Không cần lo, đổi món khác là được.”

Đầu bếp quay ra hỏi Tố Đoan muốn ăn món gì, cô ậm ừ vài giây rồi nói muốn ăn cháo bí đỏ.

Lại là cháo bí đỏ, vẻ bề ngoài tuy nhàm chán không ngon miệng nhưng ăn vào lại rất giàu chất dinh dưỡng. Một món ăn giống y như con người của cô, bên ngoài nhạt nhẽo bên trong ấm áp.

Nói xong đợi vài chục phút, một bát tô cháo bí đỏ được bưng tới. Lần này khác hai lần trước, trong cháo có rất nhiều thịt nhưng mà chả biết là thịt gì, ăn hết chỗ này chắc no tới mai mất!

Tố Đoan nhìn bát cháo đầy ngao ngán nhưng vẫn phải cố đút từng thìa nuốt vào bụng.

Là hương vị của tình yêu.

Nhiệt độ ấm nóng trong miệng sưởi ấm cơ thể lạnh giá của cô.

Có biết không?

Đã tròn sáu mươi ba ngày Trâm Anh không tới gặp cô.

Không biết bên ngoài nàng có khoẻ không, ăn uống có đầy đủ không. Trời lạnh, liệu có biết tự mặc đồ giữ ấm cho bản thân hay không…

Cái gì cô cũng không biết.

Chiếc khăn len tự đan cũng đã được hơn 1 tháng, nhưng nó vẫn chưa thể đến tay của nàng.

Chỉ sợ khi thời tiết bước sang mùa xuân, cô không kịp tặng nó cho Trâm Anh.

__________

*Ting ting*

Đang làm việc thì điện thoại nàng thông báo có tin nhắn gửi tới.

Là một số máy lạ.

Nhấp vào đọc…

“Xin chào, tôi là người đã gặp cô ở quán cơm sườn tối hôm trước. Trưa nay cô có rảnh không? Chúng ta cùng đi ăn với nhau được chứ?”

Ôi phiền thật!

“Được.”

*Đang soạn tin nhắn…*

“Gửi địa chỉ và thời gian gặp nhé, tôi sẽ tới đúng giờ, hẹn gặp lại sau nha❤️!”

Gì? Điên à? Lại còn trái tim.

Bỗng nhiên Trâm Anh cảm thấy có lỗi với Tố Đoan. Như thế này có được coi là lăng nhăng không?

Chắc là không.

Chỉ một bữa ăn trả nợ thôi mà, sau đó liền không gặp lại.

Vốn dĩ nàng không quan tâm đến bất kỳ một ai khác, Tố Đoan là người duy nhất Trâm Anh đặt trong lòng, giữ trong tầm mắt. Nàng đối với cô là thật lòng, sẽ không làm ra những điều đáng thất vọng.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.