Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 314 : ĐỪNG LÀM MÌNH LÀM MẨY


Hoắc Thiệu Hằng nhất thời im lặng không nói gì, bởi vì chuyện này dính dáng đến lợi ích trên quan trường và thương trường, không phải một hai câu nói là nói rõ được. Tạm thời, anh cũng không muốn để cho Cố Niệm Chỉ tiếp xúc với những thứ phức tạp đó.

Anh nắm chặt tay Cố Niệm Chi, giọng điệu trầm thấp nói sang chuyện khác, “… Đã thắng kiện rồi, muốn đi đâu chúc mừng?”

Cố Niệm Chỉ lập tức lấy lại tỉnh thần, liếc xéo Hoắc Thiệu Hằng, “… Hoắc thiếu, anh còn đang nợ em tiền gốc đấy? Anh định lúc nào trả em?”

Ngày đó, trước khi lên tòa lần thứ nhất, Hoắc Thiệu Hằng đã hứa với cô, anh trả “tiền lãi” trước, còn “tiền gốc” thì…

Hoắc Thiệu Hằng chưa kịp đáp lời, Âm Thế Hùng ngồi bên kia của Cố Niệm Chỉ đã vô cùng phá không khí hỏi, “Niệm Chi, Hoắc thiếu nợ em bao nhiêu tiền? Nợ bao lâu rồi? Trở về anh trả em.”

Anh ta là thư ký đời sống của Hoắc Thiệu Hằng, tiền lương và kinh phí của Hoắc Thiệu Hằng đều do anh ta quản lý.

Triệu Lương Trạch cũng quay đầu lại, nhíu mày nói, “Niệm Chi, kể cả Hoắc thiếu có nợ em tiền đi chăng nữa, chẳng lẽ em còn thu lãi sao?

Vậy sao được chứ?”

Anh ta còn chưa nói chuyện Hoắc Thiệu Hằng nuôi Cố Niệm Chỉ sáu năm, tốn bao nhiêu tiền cho cô đâu, sau này còn tặng nhà nữa chứ…

Nghe Cố Niệm Chỉ nói tới “tiền gốc”, đương nhiên bọn họ sẽ nghĩ ngay tới “tiền lãi”.

Cố Niệm Chỉ cạn lời, muốn đạp hai tên ngu ngốc này ra ngoài quá, làm sao giờ!

Hoắc Thiệu Hằng cũng không giải thích, chống một tay lên thành cửa số xe bên cạnh, tay trái đỡ đầu, khóe môi hơi nhếch lên nhìn Cố Niệm Chi, lạnh nhạt nói, “Đúng thế đấy, khổ cực bao lâu nuôi cô ấy lớn, chẳng qua chỉ là mượn ít tiền thôi, thế mà cô ấy còn muốn thu lãi. Thật sự là nuôi nhầm một con sói mắt trắng mất rồi…”

Cố Niệm Chi không nhịn được, véo mạnh vào tay Hoắc Thiệu Hằng.

Cố ý trêu chọc cô đúng không?

Có tin là cô sẽ lập tức nhào tới hôn anh một cái, ‘trả’ anh phần tiền lãi mà anh đưa hôm trước không!

Thấy môi dưới của cô đã hằn lên hai dấu răng, Hoắc Thiệu Hằng mới từ bỏ việc tiếp tục trêu đùa cô, nhìn lướt qua Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch một cái, ý cảnh cáo không cần nói rõ cũng biết.

Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đưa tay sờ mũi, không dám chen mồm vào nữa.

Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu xuống hỏi Cố Niệm Chỉ, giọng điệu rất hòa ôn hòa, “… Em muốn chúc mừng thế nào?”

Cố Niệm Chi vốn cũng không phải rất tức giận, Hoắc Thiệu Hằng lại chịu nhún nhường dùng giọng điệu ôn hòa như thế đế dỗ dành cô, cô lập tức cảm thấy vui vẻ hẳn, không còn vụng trộm véo cổ tay Hoắc Thiệu Hằng nữa.

Cô ôm lấy cánh tay phải của anh, đôi mắt đảo vòng vòng, nói, “Anh Đại Hùng và anh Tiểu Trạch nói đúng. Anh tốt với em như vậy, em cho anh mượn ít tiền thôi, thật sự không nên thu tiền lãi. Như vậy đi, Hoắc thiếu này, anh cũng không cần trả tiền gốc nữa, em chỉ cần anh dành trước ra một ngày rảnh rỗi trước Tết, đi dạo phố mua đồ với em được không?”

Thật ra, cô chỉ muốn có một ngày đi chơi riêng với Hoắc Thiệu Hằng thôi. Dù không làm gì, chỉ cùng anh đi trên đường, cô cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi.

Giống như một đôi tình nhân, đi dạo trên đường phố lớn vậy…

Cố Niệm Chi yên lặng bổ sung thêm trong lòng.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không làm những hành động không đúng chỗ, nhưng cầm tay thì vẫn có thể đúng không?

Lòng Cố Niệm Chỉ đầy mong đợi nhìn , tràn ngập vẻ quyến luyến và dựa dẫm, ánh mắt toàn tâm toàn ý tin cậy anh.

Dù cho có ý chí sắt đá đến mấy thì cũng phải mềm nhũn trước vẻ mặt này của Cố Niệm Chỉ.

Hoắc Thiệu Hằng yên lặng nhìn cô, sau đó đưa tay vuốt ve mái tóc dài của cô, “Được, em muốn đi ngày nào?”

“Em thì ngày nào cũng được! Xem xem Hoắc thiếu rảnh ngày nào chứ!”

Đôi mắt Cố Niệm Chỉ sáng như sao, thần sắc trên mặt sáng bừng như pháo hoa, xán lạn động lòng người.

Âm Thế Hùng ngồi bên cạnh Cố Niệm Chỉ lại nói chen vào, “Niệm Chi, có muốn anh Đại Hùng đi dạo phố với em không?”

Ngày hôm nay Cố Niệm Chỉ tức nhất chính là hai người Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch, nếu như bây giờ trong tay cô mà có cái bấc đèn, cô sẽ ra sức vặn mạnh một cái khiến cho hai cái đèn to tướng này tắt lịm luôn đi.

Cô rất bất mãn lắc đầu, nhích gần về phía Hoắc Thiệu Hằng một chút, lầu bầu nói, “Là Hoắc thiếu nợ em tiền, chứ có phải các anh đâu?”

Âm Thế Hùng liếc cô một cái, trong lòng thầm nghĩ, em và Hoắc thiếu mà đi dạo phố thì hai tên thư ký đời sống như chúng tôi sao có thể không đếm xỉa đến chứ?

Anh ta vỗ vai Triệu Lương Trạch ngồi đằng trước, “Gần đây Hoắc thiếu có rảnh không?”

Triệu Lương Trạch lấy lịch điện tử ra kiểm tra, “Ngày mai là Giao thừa, cũng chỉ có ngày mai là rảnh. Hôm nay, Hoắc thiếu còn phải tới Ủy ban tối cao Bộ Quốc phòng tham gia Hội nghị các Tham mưu trưởng cấp cao cuối cùng của năm nay.”

Hoắc Thiệu Hằng không phải Tham mưu trưởng, nhưng anh phụ trách Cục tác chiến đặc biệt, mỗi năm một lần phải báo cáo tổng kết tại

Hội nghị tối cao của Bộ Quốc phòng cuối năm.

“Vậy thì ngày mai luôn nhé?!”

Cố Niệm Chỉ mừng rỡ không thôi, hai tay khép lại thành hình chữ thập trước ***, hai mắt sáng bừng như sao.

Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, “Ừm, vậy thì ngày mai luôn.”

“Hoắc thiếu anh tốt quá!”

Cố Niệm Chỉ thật sự không nhịn được, nhào tới muốn ôm cổ Hoắc Thiệu Hằng hôn anh một cái.

Hoắc Thiệu Hằng vội ngăn cô lại, một tay giữ cố định gáy cô rồi kéo dây an toàn sang thắt cho cô, “Ngồi xuống, thắt dây an toàn vào.”

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.