Mặc dù Đậu Hào Ngôn, con trai cả của Thủ tướng chỉ vừa nảy ra ý định tổ chức bữa tiệc tối mừng tết Nguyên đán này tức thì, nhưng từ khoảng năm giờ chiều ngày mùng Một Tết này, tất cả dành cho bữa tiệc đã được chuẩn bị sẵn sàng. Các con phố ở gần hẻm Cây Liễu, vị trí của dinh thự Thủ tướng đã bắt đầu giới nghiêm.
Từ đầu con phố nối liền với hẻm Cây Liễu đến dinh thự của Thủ tướng ở số nhà 32 hẻm Cây Liễu, cứ ba bước lại có một trạm, năm bước lại có một đồn, khắp nơi đều là cảnh sát trang bị vũ trang và lính cảnh vệ mặc thường phục của Sở Mật vụ.
Cả con đường từ trong ra ngoài được vô số camera bao quát, không có điểm mù.
Khi Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng cùng ngồi trên xe chuyên dụng chống đạn của anh đi đến đầu con phố nối liền với hẻm Cây Liễu của Đế đô, họ phát hiện ra trước mặt có rất nhiều xe đều đang xếp hàng đợi kiểm tra.
Âm Thế Hùng xuống xe nhìn một chút rồi báo cáo lại cho Hoắc thiếu qua tai nghe: “Thủ trưởng, bên này đông người lắm, tôi đề xuất đi vào dinh thự Thủ tướng từ bãi đỗ xe ở cổng số hai của dinh thự.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn qua kính cửa màu xanh thẫm, thấy hàng xe dài dằng dặc phía trước, hơi nhíu mày, nói với lính công vụ Phạm Kiến cũng là lái xe ngồi ở ghế trước: “Quay lại đi, đi lối cổng số hai.”
Cổng số hai của dinh thự Thủ tướng còn nghiêm ngặt hơn lối đi dành cho khách VIP ở sân bay nhiều. Trong cả Đế quốc Hoa Hạ này, số người có thể đi qua được cổng số hai của dinh thự Thủ tướng có thể đếm được trên đầu ngón tay, nói cách khác là không đến mười người.
Hoắc Thiệu Hằng chính là một trong số đó, vì anh có giấy thông hành đặc biệt dành cho lãnh đạo cấp cao trong Cục tác chiến đặc biệt.
Phạm Kiến khẽ gật đầu, hỏi: “Có cần chờ Đại Hùng quay lại không ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng nghĩ một chút, thông báo lại và dặn dò Âm Thế Hùng qua tai nghe Bluetooth Senheiser: “Cậu đi cổng chính vào nhé, tiện thể nhìn thử xem khách mời có những ai. Bọn tôi đi theo cổng số hai, khi nào vào trong dinh thự Thủ tướng thì tập hợp.”
“Rõ, thưa Thủ trưởng.”
Trong tay Âm Thế Hùng cũng có thiệp mời. Anh ta vội đáp lời, đưa mắt nhìn xe chuyên dụng của Hoắc Thiệu Hằng quay đầu trong bóng chiều tà, rẽ vào hẻm nhỏ bên cạnh.
Nhìn chỗ đó giống như một ngõ cụt, nhưng thật ra phía sau lại có một “động tiên” khác. Người có giấy thông hành đặc biệt có thể gọi mở được cánh cổng sắt lớn trên bức tường của “ngõ cụt”, đi qua cánh cổng sắt để vào cổng số hai, tiến vào bãi đỗ xe của dinh thự Thủ tướng.
***
Hai người cùng quay đầu lại nhìn, chỉ trông thấy dưới ánh hoàng hôn, từ phía xa xuất hiện một chiếc xe chuyên dụng Limousine màu đen đuôi dài đang đón ánh nắng chiều lái qua cửa kiểm tra xe ô tô, chạy thẳng đến lối vào cổng chính của dinh thự Thủ tướng mới dừng lại.
Chỗ mà những khách mời cần kiểm tra đang đứng là cổng phụ của dinh thự Thủ tướng, bởi vậy tất cả mọi người đều rất kinh ngạc. Rốt cuộc trong chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài kia là thần thánh phương nào mà lại có thể được đặc cách đi thẳng vào cổng chính của dinh thự Thủ tướng như vậy?!
Kim Uyển Nghi bỗng cảm thấy căng thẳng, nắm lấy cánh tay Âm Thế Hùng, nhỏ giọng nói: “Anh nhìn giúp tôi xem người ngồi trong đó có phải là Hoắc Thiệu Hằng không với?”
Âm Thế Hùng biết chắc chắn người ngồi trong đó không phải Hoắc Thiệu Hằng, nhưng anh ta cũng cảm thấy cực kì hứng thú, rốt cuộc là ai mà phô trương như vậy nhỉ? Vì vậy anh ta cũng nhón chân lên cùng Kim Uyển Nghi nhìn qua.
Cửa xe còn chưa mở đã thấy cổng chính của dinh thự Thủ tướng đột nhiên mở ra, một nhóm người từ bên trong đi ra.
Đi đầu chính là Thủ tướng và phu nhân của ông ta, theo sau là con trai cả của họ, cũng chính là người chủ trì bữa tiệc tối ngày hôm nay, còn có một cô bé trẻ tuổi xinh xắn đi bên cạnh Đậu Hào Ngôn nữa.
Cả nhà bốn người đứng ở bậc thấp nhất trên cầu thang của dinh thự, kích động nhìn chiếc xe chuyên dụng Limousine màu đen đuôi dài kia, chờ người ở trong xe đi ra.
Phía trước dinh thự Thủ tướng bỗng chốc yên tĩnh trở lại. Mặt trời đang chiếu xuống ánh nắng cuối cùng trong ngày, rọi vào đầu chiếc xe chuyên dụng đuôi dài màu đen kia làm nổi bật cái biểu tượng đôi cánh thiên sứ nhỏ đang dang ra ở trên đầu xe.
Người tài xế mặc bộ đồng phục màu đen, đeo găng tay trắng đi xuống xe từ ghế trước, kéo cửa xe ra.
Người đầu tiên bước ra từ chiếc xe chuyên dụng Limousine đuôi dài màu đen kia là một cô gái trẻ cao ráo đầy đặn, có phong thái trang nhã, quý phái.
“Khanh Ngôn! Cuối cùng con cũng trở về rồi!”
Phu nhân Thủ tướng lập tức đi lên trước kéo tay cô ta, vô cùng xúc động.
Cô gái kia đội một chiếc mũ nồi màu tím có phần lưới che nửa mặt. Cô ta khẽ nắm tay phu nhân Thủ tướng: “Mami, con về rồi đây. Để con giới thiệu với mọi người một chút, đây là Luật sư Hà Chi Sơ ạ!”
Người bước xuống xe ngay sau đó chính là Hà Chi Sơ. Anh ta mặc chiếc áo vest đuôi tôm màu đen đứng bên cạnh xe, vóc dáng cao lớn, tuấn tú, đôi mắt ướt hoa đào hờ hững nhìn về phía trước, sống mũi cao vút và đôi môi mỏng mím chặt làm lộ rõ nét mặt cực kì lạnh lùng, cũng vô cùng nghiêm túc của anh ta.