Hoắc Thiệu Hằng vừa dứt lời, những người lính công vụ anh dẫn theo đã lạnh lùng chạy tới, mặt không chút cảm xúc.
Một người quặt tay Hoắc Gia Lan về phía sau, còng tay cô ta lại, một người khác rất nhanh dán băng dính lên miệng cô ta.
Hoắc Gia Lan chợt nhận ra cô ta còn không có cả một cơ hội để bao biện cho mình, lập tức nước mắt tuôn như mưa, chân mềm nhũn, cả người đều đứng không vững.
Nếu không phải có hai người lính công vụ một trái một phải đỡ hai tay cô ta, cô ta sẽ co quắp như một đống bùn nhão trên mặt đất.
Ông cụ Hoắc và Hoắc Quan Thần đều ngây ngẩn cả người, hai người nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt quay về phía Hoắc Thiệu Hằng.
“Thiệu Hằng cháu làm cái gì thế? Gia Lan nó phạm vào chuyện gì? Sao cháu lại muốn bắt nó?”
Sắc mặt Ông cụ Hoắc càng thêm không dễ nhìn.
Bạch Cẩn Nghi có dụng ý khó dò, bọn họ đều thấy được, nhưng mà Hoắc Gia Lan… Có liên quan gì với bà ta sao?
Con bé cũng là người bị hại mà!
Chú Chương và thím Chương đỡ cánh tay ông cụ, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn cảnh này, hai người đều sợ khiếp hồn vì khí thế của Hoắc Thiệu Hằng.
Sáu năm không về nhà, giờ về một cái đã lập tức đã làm cho cả cái nhà này náo loạn đến long trời lở đất.
Chương Văn Na và Chương Văn Kiệt thì càng không cần nói, hai chị em đứng phía sau bố mẹ mình. Một mặt họ không đành lòng nhìn Hoắc Gia Lan bị còng quặt tay lại, một mặt thì lại thầm nghĩ, nếu như Hoắc Gia Lan biết, lần này Hoắc thiếu về để tính toán nợ nần, liệu cô ta có dùng trăm phương ngàn kế để gọi anh ấy trở về nữa không?
Nhưng trên đời này, không có thuốc trị hối hận.
Chuyện đã xảy ra rồi, cho nên Hoắc Gia Lan phải tiếp nhận hậu quả như thế thôi.
Chương Văn Na cứ căng thẳng lên là lại cắn móng tay mình. Cô ta nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Hoắc Gia Lan một chút rồi lại nhìn sang vẻ mặt nghiêm nghị của Hoắc Thiệu Hằng, trong lòng càng thêm sợ hãi.
Lần này Hoắc thiếu muốn trả thù chuyện Hoắc Gia Lan ngược đãi Tống Cẩm Ninh trong mười năm nay sao?
Hoắc Quan Thần sững sờ nhìn bà, cổ họng đắng chát, nói, “… Cẩm Ninh, em có biết không? Năm xưa, vào đêm trước khi chúng ta kết hôn, anh cả uống say, chính miệng anh ấy đã nói với tôi, anh ấy thích em. Người trong lòng anh ấy, chỉ có một mình em… Nhưng em lại lựa chọn tôi, em có biết tôi vui mừng thế nào không? Hạnh phúc thế nào? Kích động ra sao không?”
“Anh trai tôi là một thiên tài, từ nhỏ đã là mục tiêu ngưỡng mộ của tôi. Trong mắt của bố mẹ tôi chỉ có anh ấy, không có tôi. Điều này cũng không sao, tôi cũng ngưỡng vọng anh ấy, sùng bái anh ấy, dù cả một đời chỉ làm một đứa em trai theo sau anh ấy, tôi cũng chấp nhận.”
Những lời này, Hoắc Quan Thần đã giấu trong lòng mấy chục năm, ngay cả trong lúc tiệc tân hôn chỉ có hai người với nhau, ông ta cũng chưa từng nhắc tới.
Tống Cẩm Ninh biết Hoắc Quan Nguyên tốt hơn Hoắc Quan Thần rất nhiều, nhưng bà của năm xưa ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã chỉ thấy một mình Hoắc Quan Thần rồi…
Lọt vào trong mắt, cũng tiến vào trong tim.
Bà không biết lựa chọn ban đầu của mình, đối với Hoắc Quan Thần, một người luôn nằm trong cái bóng của anh trai mình là một sự cổ vũ mạnh mẽ đến thế nào.
Tống Cẩm Ninh quay người, dưới ánh đèn, đôi mắt mơ màng lấp lánh nước của bà càng trở nên mông lung hơn, như sương như khói vậy.
“Nhưng tôi chưa từng có bất cứ tâm tư gì với anh trai ông cả, đối với tôi mà nói, ý nghĩa duy nhất của ông ấy chỉ có là anh trai ông thôi.” Tống Cẩm Ninh khẽ nhíu mày, “Ông luôn miệng nói yêu tôi nhất nhưng lại không bao giờ tin tôi.”
“… Ha ha, là tôi vô dụng, là tôi vô năng. Nhưng khi có một người anh trai ưu tú như vậy ở bên cạnh yên lặng yêu em, em nói sao tôi có thể yên tâm được? Sao có thể tin tưởng được chứ?”
Anh trai ông ta lớn tuổi hơn ông ta nhưng lại chậm chạp không chịu kết hôn, mãi cho đến khi ông ta và Tống Cẩm Ninh có Hoắc Thiệu Hằng được hai năm, Hoắc Quan Nguyên mới vội vàng kết hôn sinh con gái.
Cho nên, khi nhìn thấy bức thư “Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây” kia thì ông ta lập tức bùng nổ.
Lúc đó, trong lòng ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô ấy đã hối hận… cô ấy hối hận vì đã gả cho mình rồi…
Nhiều năm như vậy, cho dù anh trai ông ta đã không còn trên đời này nữa nhưng người trong lòng bà ấy cũng chỉ có anh ấy. Lòng hận thù và sự đố kỵ bóp méo đầu óc và tâm hồn ông ta, ông ta không thể nào khống chế được cảm xúc của bản thân mình nữa.
Ly hôn, chỉ có ly hôn, phải làm sớm hơn bà một bước, chỉ có thế thì ông ta mới có lý do để sống tiếp.
Hoắc Quan Thần nắm chặt tay, ông ta là đàn ông, không thể nào nói với người phụ nữ mình yêu rằng năm đó mình lo được lo mất thế nào, vì như thế sẽ khiến mình trở thành một người yếu đuối và ti tiện.
“Thì ra là thế.” Tống Cẩm Ninh đau đớn đến không thể thở nổi, hai tay giấu trong áo khoác run đến sắp chuột rút, nhưng bà cố gắng nhịn xuống, tỏ vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì, tuyệt tình nói, “Hóa ra ông chưa từng tin tưởng tôi. Đã như thế, ly hôn đối với tôi và ông, đúng là một loại giải thoát. Hoắc Quan Thần, chúng ta đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.”