Vào lúc cô đơn nhất, biết có người đang nhớ mình cũng giống như ngày đông lạnh giá có người đưa than sưởi ấm, tựa dòng suối ngọt lành mà lữ khách đói khát trông thấy giữa sa mạc mênh mông. Không ai có thể từ chối được ý tốt này.
Cố Niệm Chi nhẹ nhàng “A lô” một tiếng.
Ở đầu dây bên kia, Mai Hạ Văn cười nói: “Niệm Chi, em về nhà rồi à? Trong nhà có chuyện gì sao em?”
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Không có chuyện gì, em sắp về trường rồi.”
“Anh đến đón em nhé!” Sáng nay, Mai Hạ Văn dậy sớm tập thể dục rồi ăn sáng. Khi mọi thứ đã xong xuôi, cậu ta mới nhớ ra mấy ngày rồi chưa ăn cơm cùng Cố Niệm Chi, bèn vội vàng gọi điện cho cô.
Lúc này, Cố Niệm Chi bám vào cánh cửa cách âm, chầm chậm đứng lên, giọng nói run run: “Em vừa dậy, ăn sáng xong em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Mai Hạ Văn mỉm cười đồng ý rồi cúp máy.
Cất điện thoại rồi, Cố Niệm Chi lại thấy do dự không thôi. Nếu Hoắc Thiệu Hằng đã dọn hết đồ đạc của anh đi rồi, có phải cô cũng nên rời khỏi đây, đúng không?
Dù sao nơi này cũng là căn hộ của Hoắc Thiệu Hằng. Chủ nhà đã dọn đi, cô còn ăn vạ ở đây thì không hay lắm.
Hơn nữa, cô sắp tốt nghiệp đại học, sang năm sẽ học nghiên cứu sinh, bây giờ đi tìm công việc làm thêm hè này chắc còn kịp.
Có thu nhập rồi, cô có thể tự thuê nhà ở, không cần lo lắng người nào đó tùy tiện xông tới, dọn hết đồ trong nhà đi.
Cố Niệm Chi có chút hờn dỗi, gọi điện cho Âm Thế Hùng.
“Anh Đại Hùng… em đánh thức anh à?” Cố Niệm Chi khẽ hỏi.
Âm Thế Hùng hoàn hồn, cầm điện thoại lên, cười nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, em đừng nóng, đừng nóng! Hoắc thiếu đi công tác rồi, với cả bây giờ căn hộ đó đã sang tên cho em, anh ấy ở đó cũng không thích hợp, cho nên đã dọn đồ ra ngoài. Nếu em không thích ở một mình, có thể đến quân khu bọn anh ở. Em quên ở đây cũng có phòng của em à? Tại sao phải dọn ra ngoài chứ?”
Cố Niệm Chi hoàn toàn không dự đoán được kết quả này, sợ ngây người, rất giống Âm Thế Hùng lúc nãy, lắp bắp nói: “Cái… cái… cái gì? Sang tên cho em? Nhưng đây là nhà của chú Hoắc mà, em không thể nhận được!”
“Anh biết mà, Hoắc thiếu nói…” Âm Thế Hùng thiếu chút nữa đã lỡ miệng, vội vàng đổi lời: “Hoắc thiếu đã làm thủ tục sang tên trước khi đi công tác. Em mở két sắt đặt ở thư phòng xem, trong đó có giấy tờ nhà. Em biết mật mã két sắt đúng không?”
Cố Niệm Chi siết chặt điện thoại, run rẩy nói từng chữ ngắt quãng: “Em… em… em cho rằng chú Hoắc bỏ mặc em rồi…”
“Sao lại bỏ mặc em?” Âm Thế Hùng rất ngạc nhiên, “Em đã quên em cũng có phòng trong nhà của Hoắc thiếu ở quân khu à? Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự mặc kệ em, cần gì tính toán cho em nhiều như vậy?”
Chậc chậc chậc, ngay cả của hồi môn cũng chuẩn bị xong rồi, tiếc rằng bây giờ chưa thể nói được!
Âm Thế Hùng thầm oán Hoắc Thiệu Hằng, cảm thấy anh ấy đang làm phức tạp mọi chuyện lên.
Cố Niệm Chi ngạc nhiên, tựa vào cánh cửa cách âm vừa dày vừa nặng, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Vừa rồi cô cố ý gây chuyện, thật đúng là lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
Cô nâng tay lên, tát mình một cái thật mạnh.
“Niệm Chi, em làm sao vậy?” Ở đầu bên kia điện thoại, Âm Thế Hùng nghe một tiếng chát, rất giống như tiếng bạt tai, lập tức cảnh giác hỏi: “Có người đánh em à?”
Cố Niệm Chi trả lời một cách yếu ớt: “Không sao, em tự tát mình một cái.”
Âm Thế Hùng ồ lên, “Tàn nhẫn! Niệm Chi, lúc em tàn nhẫn, ngay cả bản thân cũng đánh!”