Mai Hạ Văn dựa lưng vào cửa xe, đứng dưới ánh đèn đường. Lúc gọi điện cho Cố Niệm Chi, cậu còn khẽ cười.
Đã lâu lắm rồi, cậu không cảm nhận được sự ngọt ngào xuất phát tận đáy lòng.
Lần này, Mai Hạ Văn chắc chắn sẽ không buông tay. Nếu bỏ lỡ cô, nhất định cậu sẽ hối hận khôn cùng.
Mai Hạ Văn gọi một cuộc điện thoại, nhưng lại bị Cố Niệm Chi từ chối.
Cậu ta ngẩn ngơ nhìn màn hình di động một lúc lâu, lại ngẩng đầu nhìn lên phòng Cố Niệm Chi. Nơi ấy vẫn sáng ánh đèn, có nghĩa cô chưa ngủ, nhưng lại không muốn nhận cuộc gọi của cậu ta…
Cô bé đáng yêu này cũng biết giận à?
Mai Hạ Văn cười khẽ, không gọi tiếp nữa.
Cậu ta lấy một điếu thuốc, hút một hơi. Một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại nhắn tin cho Cố Niệm Chi.
“Niệm Chi, em ngủ chưa?”
“Nếu chưa ngủ, em xuống nói chuyện với anh được không?”
“Niệm Chi, anh rất nhớ em. Mới xa em nửa tiếng mà anh đã nhớ em rồi…”
“Niệm Chi, có phải em giận anh không?”
“Nếu em giận, anh càng không bỏ mặc em được.”
“Niệm Chi, chúng ta đã hẹn rồi nhé, cãi nhau cũng được, nhưng không được giận sang ngày hôm sau. Việc hôm nay thì hôm nay giải quyết.”
Cố Niệm Chi lập tức đỏ mặt, không phải do ngượng, mà cô đang giận.
Cô còn chưa nhận lời yêu, ghen làm sao được?
“Lớp trưởng, bạn học của anh có quan hệ gì với anh cũng không cần phải nói với em.” Cố Niệm Chi quay đầu đi, buông mắt nhìn vào khoảng đất trống được ánh đèn đường chiếu sáng. Trong vòm sáng xòe rộng hình cái loa, từng con bướm đêm bay qua bay lại.
“Sao lại không nói với em được? Anh thích em, đang theo đuổi em.” Mai Hạ Văn thấy Cố Niệm Chi nghĩ một đằng nói một nẻo, trong lòng cảm thấy cô vô cùng đáng yêu. Đôi mắt cô to tròn đen nhánh như thiếu nữ trong truyện tranh, đôi môi căng mọng hơi nhếch lên, như muốn mời gọi một nụ hôn ngọt ngào.
Mai Hạ Văn bất giác liếm môi mình, cảm nhận sự quyến rũ ấy.
Vành tai Cố Niệm Chi lặng lẽ đỏ ửng, may mà đứng trong góc tối nên Mai Hạ Văn không thấy.
“Cô ấy và anh học cùng nhau bao nhiêu năm như thế, nếu có gì thì đã có từ lâu rồi, đâu chờ đến ngày hôm nay?” Mai Hạ Văn giải thích cặn kẽ: “Anh thật lòng với em, hơn nữa anh biết em không phải là cô gái hẹp hòi. Mà em còn thông minh, xinh đẹp hơn cô ấy, anh đâu có mù mà bỏ em chọn cô ấy? Dù em không tin bản thân mình thì cũng phải tin anh chứ?”
“… Nếu em không thông minh bằng cô ấy, không xinh đẹp bằng cô ấy, có phải anh sẽ không thích em nữa không?” Cố Niệm Chi nhanh chóng liếc Mai Hạ Văn, sau đó lại vội dời mắt đi.
“Niệm Chi, em học luật đấy, sao lại chấp nhận những điều này? Anh thích em, như vậy đã chứng minh em hơn những người khác một bậc rồi. Nếu em không tin bản thân thì cũng phải tin vào ánh mắt của anh.” Mai Hạ Văn nói, tiến thêm một bước đến gần Cố Niệm Chi.
Cậu ta càng lúc càng gần, hơi thở nóng ấm phả lên mặt cô.
Cố Niệm Chi mím môi, trở tay nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn sửng sốt, nhìn xuống tay mình, thoáng ngơ ngác không biết vì sao đột nhiên đôi tay nhỏ mềm mại như không xương của Cố Niệm Chi lại thoát khỏi tay mình như thế.
“Lớp trưởng, em lên trước đây.” Cố Niệm Chi lách mình, xách hộp Starbucks trên mũi xe lên phòng, nhẹ nhàng mỉm cười: “Em không giận, anh đừng nghĩ nhiều.”
Thật ra cô chỉ thấy hơi khó chịu khi bị Ngải Duy Nam lấn lướt, khách át giọng chủ trước mặt các bạn cùng phòng thôi.