Đây là kết quả bàn bạc, thỏa hiệp của quân ủy trung ương cùng năm quân khu lớn. Hoắc Thiệu Hằng được quân ủy trung ương điều ra, phụ trách riêng việc thành lập quân khu sáu.
“Ồ? Thiếu tướng Hoắc có nhầm không? Theo tôi được biết thì năm quân khu lớn đã quản lý cả nước rồi, làm gì còn thừa tấc đất nào nữa đâu. Vậy xin hỏi, rốt cuộc các đồng chí định quản lý khu vực nào?” Một nghị sĩ khác khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi, bụng to vượt mặt càng nghi ngờ hơn. Ông ta cầm bút gõ xuống mặt bàn, cầm bản báo cáo yêu cầu ngân sách của Hoắc Thiệu Hằng, rồi lắc đầu.
“Sao lại không có?” Hoắc Thiệu Hằng cầm bút laser trên sân khấu, xoay người lại. Lúc này màn hình led khổ lớn sau lưng anh đã được lập trình sẵn, chiếu bản đồ của toàn bộ Đế Quốc.
Hoắc Thiệu Hằng dùng bút laser chỉ vào bản đồ trên màn hình, vẽ mấy vòng dọc theo biên giới xung quanh lãnh thổ quốc gia, bình tĩnh nói: “Nhìn thấy không? Trừ khu vực này ra thì tất cả những chỗ khác đều thuộc quyền quản lý của quân khu sáu.”
Các nghị sĩ khác ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: “Nhưng mà, Thiếu tướng Hoắc có nhầm không? Những chỗ ấy đều là lãnh thổ nước khác…”
“Đúng.” Trên khuôn mặt hờ hững của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện nét cười lơ đãng, “Phàm là phần lãnh thổ không thuộc về Đế Quốc thì sẽ thuộc quyền quản lý của quân khu sáu. Quân khu sáu là quân đội của Đế Quốc, chỉ tuân theo pháp luật và quy định của Đế Quốc mà thôi.”
“Nói một câu đơn giản, những chuyện cần làm mà năm quân khu kia không làm được thì chúng tôi sẽ tiếp nhận. Quân khu sáu giống cục tác chiến đặc biệt trước kia, không cần phải báo cáo công việc với thượng nghị viện, mà chỉ báo cáo với bộ quân ủy cao nhất của quân đội mà thôi.” Hoắc Thiệu Hằng gạt bút laser trên tay, tắt bản đồ lãnh thổ quốc gia trên màn hình điện tử cỡ lớn phía sau.
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay ra sau lưng, hai chân mở rộng bằng vai, đứng trên sân khấu bằng tư thế tiêu chuẩn của quân nhân, khí chất cực kì dũng mãnh.
Trên người anh toát lên một loại khí phách mà quân nhân bình thường không có, là loại khí chất khắc nghiệt mà chỉ những người đã trải qua các cuộc chiến giết chóc nảy lửa trên diện rộng, hơn nữa còn thường xuyên chiến đấu trên chiến trường mới có được.
Nhưng đã hơn bảy mươi năm, Lam Tinh không hề xảy ra một chiến dịch quy mô lớn nào. Sự khát máu trên người thiếu tướng Hoắc này đến từ đâu vậy?
Trong phòng họp vang lên tiếng xì xào bàn tán. Các nghị sĩ quay sang nhìn nhau, châu đầu ghé tai thảo luận về quân khu sáu đột nhiên xuất hiện này.
“Nói tóm lại, quân khu sáu chúng tôi sẽ tuân theo sứ mệnh của cục tác chiến đặc biệt, bảo vệ lợi ích của các công dân Đế Quốc tại Lam Tinh. Mặc dù thành viên chính chỉ có sáu người, nhưng sau lưng mỗi người đều có sự ủng hộ của hàng vạn người khác. Mỗi lần chúng tôi hành động đều cần huy động lượng tài nguyên rất lớn, mà các hành động đan xen với các nước khác ngày một nhiều, cho nên việc chính thức thành lập quân đội mới là hết sức cần thiết.”
Các nghị sĩ suy nghĩ rất lâu, ai cũng nhận thức được rằng việc này có liên quan đến lợi ích khổng lồ đang được mở rộng của vùng hải ngoại.
“Hoắc thiếu đã về rồi ạ?”
“Hoắc thiếu!”
“Hoắc thiếu!”
Những người ở trụ sở vẫn thường quen gọi anh là Hoắc thiếu. Thời điểm mới sáng lập cục tác chiến đặc biệt, anh chưa làm thiếu tướng, những người ở đây đều rất thân thiết với anh, gọi một tiếng Hoắc thiếu thế này, có cảm giác thân quen như người nhà.
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, lông mày hơi giãn ra, anh bước nhanh đến phòng y tế nhỏ trên tầng hai.
Trần Liệt đi từ trong phòng ra đón. Anh ta là một chàng trai trẻ mập mạp, khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng người không cao. Đằng sau cặp kính màu đen là một đôi mắt to tròn, với chóp mũi tròn xoe, ngay cả miệng cũng hơi tròn.
Anh ta xuất hiện với thân thể ú nu được bao lại bởi chiếc áo blouse của bác sĩ, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trần Liệt cầm khăn thấm mồ hôi rồi chỉ vào trong phòng, “Mau vào xem Niệm Chi đi, anh là người giám hộ của cô ấy, anh đến rồi mới có thể quyết định được.”
Hoắc Thiệu Hằng chưa từng thấy dáng vẻ kinh hoàng bất an, lại xen lẫn sự xấu hổ cam chịu này của Trần Liệt.
Anh hơi mấp máy môi rồi bước nhanh vào trong phòng.
Cố Niệm Chi đang bị trói chặt, nằm co quắp trên ghế sofa ở góc phòng.
Ý thức của cô đã hoàn toàn mơ hồ. Cô chỉ cảm thấy có vô số những sợi lông vũ đang vuốt ve khắp cơ thể mình. Cô không ngừng khao khát, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ run run, hệt như một con thú non đang ngọ nguậy không mục đích.
Nghe thấy tiếng nỉ non yêu kiều như chảy nước ấy, Hoắc Thiệu Hằng lại cảm thấy da đầu tê rần, anh quay đầu lạnh lùng nhìn Trần Liệt, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu cho cô ấy uống thuốc giải rồi mà?”