Cô cũng ngốc rồi. . . . . .
Trong bóng tối, càng làm cho lòng người sợ hãi trầm mặc. . . . . .
Trong sự trầm mặc cô càng ngày càng tự ti, càng ngày càng muốn lùi bước, cuối cùng chảy nước mắt nói, “Thật xin lỗi, em nên sớm nói cho anh biết
chuyện này, lại kéo tới kéo lui trì hoãn đến kết hôn, nhưng cũng không
sao, chúng ta có thể ly hôn . . . . . .”
Lời của cô còn chưa nói
hết, liền nghe tiếng rống của anh, “Em đang nói gì?! Chuyện quan trọng
như vậy em gạt anh không nói, nói xong liền muốn một cước đá cho văng
anh ra?! Em xem anh là cái gì?!”
Cô chỉ rơi lệ, cô dĩ nhiên biết
anh sẽ không từ bỏ cô, chính là bởi vì biết, cho nên mới càng thêm cắn
chặt hàm răng không nói, nếu như cô và anh cuối cùng tách ra, như vậy cô vĩnh viễn cũng sẽ không nói ra điều bí mật này, sẽ mang theo điều bí
mật này yên lặng mà rời khỏi, nhưng, làm sao cũng không nghĩ đến, sẽ kết hôn như vậy, nếu đã kết hôn, không nói cho anh biết đối với anh sẽ
không công bằng, anh thích đứa bé như vậy. . . . . .
Cô cũng biết anh tất nhiên sẽ nổi giận, tính tình của anh luôn không tốt, ở trước
mặt cô tư thái đã buông đến thấp nhất, cô chuẩn bị, tiếp nhận cơn cuồng
phong mãnh liệt hơn, bên tai vang vọng chính là lời anh nói trước khi ôm cô ngủ, “Anh muốn làm ba rồi. . . . . .”
Nhưng, anh cũng không thể làm ba được nữa rồi . . . . . Nghĩ tới đây, lòng cô đau như cắt, càng thêm khóc đến không thở nổi.
Trong bóng tối, có thể nhìn rõ hình dáng nhỏ gầy của cô, bóng đêm bao phủ
xuống, càng lộ ra vẻ mỏng manh, bả vai thon gầy theo tiết tấu khóc nỉ
non khẽ lay động, cả người như chiếc lá rơi chầm chậm trong đêm tối
không ai giúp đỡ. . . . . .
Trong mắt của anh dần dần tràn lệ ra, đau đớn run rẩy, sau đó, chợt lôi cô vào trong ngực, bàn tay ở trên
mông cô “Ba ba” hung hăng đánh xuống ba cái, nén nước mắt, vô cùng đau
đớn giận dữ, “Em đứa ngốc này! Ba cái đánh này là trừng phạt em, trừng
phạt em giấu giếm tình báo quan trọng không nói! Trừng phạt em trong
vòng một ngày nói nhiều lần ly hôn! Nếu như tái phạm, nhất định sẽ
không tha thứ!”
phải là bảo bối của em sao? Có lẽ, tình yêu của chúng ta như vậy ngược
lại càng đầy đủ hơn, chẳng những là người yêu người thân của nhau, còn
là con của đối phương, bảo bối trân quý nhất. Cho nên, với tình yêu sâu
đậm của chúng ta, em nhất định hiểu, em vui vẻ, anh mới vui vẻ, em thống khổ, anh cũng thống khổ, nếu như em yêu anh, vậy thì ở bên cạnh anh
thật vui vẻ, không chịu những nhân tố ảnh hưởng khác, đừng vì chuyện đã
qua mà khổ sở, cho anh xem nụ cười mỗi ngày của em, là tình yêu tốt nhất mà em có thể cho anh, cũng là phương thức tốt nhất em hồi báo anh yêu
em!”
Cô chỉ không nói, nằm ở ngực anh, nghe tim anh đập, khác với lúc trước nằm trong bóng tối tỉnh mộng, có anh ở bên người, thật chẳng
phải hoảng sợ, chẳng phải mê mang. . . . . .
“Đang nghe sao?” Anh ngắt cằm của cô, cố ý bóp cô đau.
Cô gật đầu một cái, cằm cọ xát ở ngực anh.
“Nói chuyện!” Tiếp tục bóp.
“Đau. . . . . .” Cô nhẹ nhàng thân / ngâm một tiếng.
Anh cười, “Tốt, nghe lời nói, sẽ phải đáp ứng anh vài việc, thứ nhất, vĩnh
viễn không cho phép lại nói những lời ly hôn hoặc là rời đi!”
Cô nghe, không nói ra tiếng.
Anh bóp nữa, “Nghe phải trả lời!”
“Ừ. . . . . .” Cô nhăn nhó đáp ứng, ly hôn? Rời đi? Cô có thể rời đi sao. . . . . . Đâu phải là đối thủ của Tả Tam Thiếu. . . . . .
Mặc dù
chỉ trả lời một chữ, hơn nữa còn ở trong cổ họng đảo quanh, anh cũng coi như hài lòng, khẽ mỉm cười, “Thứ hai, không cho phép rơi nước mắt nữa!
Em rơi lệ chính là tại tàn phá trái tim anh, cho nên, mỗi khi em chảy
một giọt nước mắt sẽ phải bồi thường cho anh mười vạn đồng!”
Cô
kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn anh, đây là điều ước ngang ngược gì vậy? Cô rơi lệ tàn phá chính là anh? Còn cần cô bồi thường tiền? Một giọt lệ
mười vạn, nước mắt của cô cũng quá đáng giá đi?